Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 148

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm thứ hai sau khi tạo ra, người Đảng Hạng đã lần lượt công phá cổng thành của hơn chục thành trì bằng chiếc xe này, cướp bóc vô số người và của cải.  

Kỵ binh Đảng Hạng băng băng trên đồng bằng Trang Nguyên, hướng về phía Đông, đánh đến tận Đồng Quan bờ sông Hoằng Hà mới dừng lại.  

Đương nhiên không phải bị Đồng Quan chặn lại mà là do Đại Khang đã gửi lễ vật vô cùng phong phú.  

Advertisement

Mấy chục năm sau đó đều như vậy.  

Mãi cho đến khi Đại Khang bắt điều chiêu mộ dân thường đào hào ở bên ngoài các thành trì để ngăn chặn tác động của xe đập thành.  

Advertisement

Giờ đây khi kỵ binh xuất trận, tần suất sử dụng xe đập thành rất ít, những chiếc này là trợ tá của Lý Kế Khuê bận rộn ngày đêm chế tạo ra.  

Hơn nữa còn cải tiến thêm, hai hàng lưỡi dao sắc bén được xếp đầu ở hai bên thân cây lớn.  

Tre của bọn họ không phải rất dài sao? Nhưng có so được với thân cây đại thụ trên xe đập thành không?”  

Một chiếc xe đập thành thậm chí có thể xuyên thủng cổng thành dày hơn 10 phân, chẳng lẽ không thể xuyên thủng mấy cái khiên chắn của bọn họ à?  

Trên khu đất bằng phẳng giữa những ngọn núi, Trình Bằng, Đinh Vân Phi và phương trận của bọn họ đã đối đầu với kỵ binh Đảng Hạng suốt mấy tiếng.  

Tất cả mọi người đều đói và khát.  

Nhưng bọn họ đều đang kiên trì chờ đợi.  

Chờ đợi Phạm tướng quân phái viện binh tới ứng cứu bọn họ.  

Giống như bọn họ đi ứng cứu Thiết Lâm Quân vậy.  

Nhưng đợi mãi cho đến chập tối, bọn họ không đợi được quân cứu viện của nhà mình mà chỉ đợi được quân cứu viện của kẻ địch.  

Hàng chục con ngựa chiến, kéo theo xe đập thành, ầm ầm lao về phía chiến trường.  

“Trình huynh, bọn họ mang xe đập thành tới rồi, phải làm sao đây?”  

Đinh Vân Phi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được bây giờ lại bắt đầu hoang mang, kéo gấu áo Trình Bằng, lo lắng run bần bật.  

“Đinh huynh, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ đành liều mạng thôi”.  

Trình Bằng vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Hi vọng chúng ta có thể ngăn cản được xe đập thành”.  

“Nhưng sao Phạm tướng quân vẫn chưa phái người tới ứng cứu chứ?”  

Đinh Vân Phi sắp khóc đến nơi: “Còn có Khánh Hoài kia nữa, chúng ta là vì đi cứu Thiết Lâm Quân của hắn nên mới bị bao vây ở đây, vì sao hắn lại không quan tâm đến sống chết của chúng ta chứ?”  

“Ta làm sao mà biết được”.  

Trình Bằng cáu kỉnh hất tay Đinh Vân Phi ra, bây giờ đã phần nào hiểu được tâm trạng của những vị tướng lĩnh kia vì sao luôn ghen ghét Khánh Hoài rồi.  

Trác Bản đợi đến phát bực rồi, xe đập thành vừa tới, lập tức phát động tấn công phương trận.  

Bình Luận (0)
Comment