Giang Oản Oản đang cắt ớt nên không thể để cậu bé tới gần: “Đoàn Đoàn, con đừng tới chỗ nương, nếu không sẽ bị sặc ớt đó.”
tiểu tử nghe thấy vậy thì cũng quay người lao vào trong lòng Tần Tĩnh Trì.
Tần Tĩnh Trì lau khô bàn tay vừa rửa rau rồi mới bế tiểu tử ngồi lên cái ghế ở trong góc khuất: “Con ngoan ngoãn ngồi ở đây, để cha và nương nấu cơm cho con ăn.”
Đoàn Đoàn ngẩng đầu, hai tay đặt trên đùi, cậu bé ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi!”
Chỉ một lúc sau, mùi thơm ngào ngọt của món sườn xào chua ngọt đã ra lò, khi thấy cái mũi nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn khẽ giật giật để ngửi mùi thơm đã tràn ngập khắp căn phòng. Giang Oản Oản mỉm cười lấy một cái bát nhỏ rồi gắp vài miếng sườn vào đó: “Bảo bối, con từ từ ăn nhé.”
Đoàn Đoàn l.i.ế.m môi, cậu bé tập trung nhìn miếng sườn vẫn còn đang bốc hơi ở trong bát.
Giang Oản Oản thổi nguội và đút cho cậu bé một miếng, sau đó nàng đặt cả bát lẫn đũa vào trong tay cậu bé, khẽ vuốt cái mũi nhỏ của Đoàn Đoàn: “Khi ăn cẩn thận bỏng đó, chú mèo ham ăn à!”
“Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi! A... Ngon quá!”
Giang Oản Oản nhanh chóng nấu thêm một nồi thịt kho tàu mềm tan, xào một đĩa rau xanh, một bát canh sườn heo hầm củ cải, nàng còn nấu cho Đoàn Đoàn một bát trứng hấp, các món ăn đã được chuẩn bị xong xuôi.
Lâm Lộ và Lâm Giang nhìn món thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt vô cùng hấp dẫn kia, cả hai trợn tròn mắt nhìn, nuốt nước miếng, đây là thịt đó!
Giang Oản Oản không nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn đâu, nàng nghi ngờ hỏi: “Cha nương, A Nghiễn đâu rồi ạ? Sao đệ ấy lại không tới vậy ạ?”
Tẫn mẫu bất lực nói: “Tiểu tử này không biết trốn trong phòng viết cái gì đấy, viết rất tập trung, nương bảo tiểu tử đi mà cũng không chịu, nói là hôm nay sẽ không ăn cơm.”
Giang Oản Oản nhíu mày, nàng cảm thấy có lẽ Tần Tĩnh Nghiễn đang viết đến đoạn đặc sắc của quyển truyện mà cậu nói nên mới không thể đặt bút xuống được.
Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không ăn cơm thì không được! Để con gắp mỗi món một phần ra cho đệ ấy, con đặt trong bếp ủ ấm, lát nữa cha nương về thì mang cho đệ ấy nhé.”
Tần phụ ở bên cạnh gật đầu: “Được được được, cũng chỉ có các con nuông chiều cái thói xấu này của tiểu tử thôi.”
Giang Oản Oản đặt đồ ăn vào phòng bếp, còn Tần mẫu và Tần Tĩnh Trì thì dọn cơm cho mọi người, khi Giang Oản Oản về, nàng thấy Lâm Lộ và Lâm Đường vẫn chưa ăn, vì vậy đã nói: “Mau ăn đi, thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt phải ăn nóng mới ngon!”
Tần Tĩnh Trì cười nói: “Các đệ đừng quá câu nệ, mau nếm thử tay nghề nấu nướng của tẩu tử đi.”
Huynh đệ hai người lập tức cầm bát cơm lên, đôi mắt dán chặt vào đĩa thịt thơm lừng kia, khi thấy mấy người Tần Tĩnh Trì bắt đầu gắp thức ăn thì cả hai mới vươn đũa ra, bởi vì đĩa thịt kho tàu được đặt ngay bên cạnh bọn họ nên hai huynh đệ đã gắp thịt kho tàu ăn trước.
Thịt kho tàu có hương vị đậm đà, mềm tan trong miệng và không hề bị ngấy một chút nào.
Lâm Lộ chớp chớp mắt, cậu ấy cẩn thận thưởng thức miếng thịt trong miệng, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không thể phân biệt được các loại gia vị được cho vào trong đó.
Trước kia khi cậu ấy học nghề ở tửu lâu, cũng có thể bây giờ các loại gia vị được bán khá ít nên Lâm Lộ cơ bản có thể nếm được các loại gia vị được cho vào trong món ăn, nhưng món thịt kho tàu này không chỉ có vị mặn, vị cay mà còn có cả vị của xì dầu, còn lại cậu ấy hoàn toàn không thể phân biết được.
Cậu ấy nhanh chóng ăn hai miếng, sau đó chuyển đũa sang món sườn xào chua ngọt.
Ăn một miếng, cậu ấy phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trước kia cũng từng nghe người ta nói ở một vài nơi có bỏ đường vào trong món ăn, nhưng cậu ấy lại không thể chấp nhận được, cũng không thể tưởng tượng được một món ăn có vị mặn, vị cay rồi lại còn có cả vị ngọt sẽ kỳ lạ như thế nào. Nhưng khi ăn miếng sườn này thì đã hoàn toàn hiểu rõ, thì ra cho đường vào thịt lại ngon được như vậy!
Còn Lâm Giang ở bên cạnh cậu ấy lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu ấy chỉ cảm thấy món này ngon, món kia cũng ngon, vì vậy động tác gắp thức ăn nhanh chóng không dừng lại, miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Món sườn này ngon thật đó, có vị ngọt mà có thể ngon như vậy!”
“Cả một đống thịt này nữa, có mỡ có nạc, vô cùng thơm!”
“Tẩu tử, tẩu giỏi thật đó, khó trách tẩu lại nấu được các món tôm cua ngon như thế!”
Giang Oản Oản cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút!”
Thấy Tần phụ Tần mẫu khó gắp được thịt kho tàu, Giang Oản Oản lập tức lấy thìa xúc cho mỗi người một muỗng: “Cha nương, thịt kho tàu hôm nay ngon lắm đó, rất mềm, hai người ăn đi ạ.”
Răng của hai người không còn khỏe, Giang Oản Oản sợ họ bị đau răng nên nàng cũng chỉ gắp cho mỗi người hai ba miếng sườn xào chua ngọt để nếm thử: “Cha nương, hai người cũng ăn thử sườn xào chua ngọt đi, mùi vị cũng được, nhưng nếu lại bị đau răng thì rất phiền phức, lần trước cha bị đau răng đã sưng hai ngày liền đó ạ.”
Tần mẫu liên tục gật đầu: “Nương biết rồi, Oản Oản.”
Tần phụ cũng cười nói: “Đã lâu rồi cha không bị đau nữa, ăn thêm vài miếng có lẽ vẫn được chứ?”
Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn ông: “Cha, Oản Oản cũng là vì tốt cho cha thôi mà, bây giờ kiềm chế lại còn hơn là ôm miếng đau đớn cả một ngày, ăn gì cũng không được!”
Tần phụ nhìn hắn một cái: “Biết rồi biết rồi! Cha không ăn là được chứ gì!”
Sau đó ông nói thầm với Tần mẫu: “Tiểu tử thối này, bây giờ càng ngày càng không coi trọng cha mình nữa!”
Tần mẫu trừng mắt nhìn ông một cái: “Tự chàng không biết tình huống của mình à? Oản Oản và Tĩnh Trì cũng chỉ muốn tốt cho chàng thôi mà.”
Tần phụ đuối lý nhìn sang chỗ khác, ông không nói thêm gì nữa mà chỉ tập trung ăn miếng thịt kho tàu thơm lừng ở trong bát cơm.
Vừa ăn vừa gật đầu, thật ra thịt kho tàu cũng chẳng kém cạnh gì với sườn xào chua ngọt.
Đoàn Đoàn ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà Tần Tĩnh Trì cố ý làm cho mình, cậu bé kéo ống tay áo của Giang Oản Oản rồi lo lắng chỉ vào bát trứng hấp: “Nương ơi nương, trứng trứng.”
Giang Oản Oản cầm lấy bát cơm của cậu bé nàng múc hai muỗng trứng thật to: “Bảo bối, con có muốn ăn thịt nữa không?”
Đoàn Đoàn l.i.ế.m nước dính trên cái miệng nhỏ của mình, cậu bé nhìn đĩa sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu, sau một hồi suy nghĩ, cậu bé chỉ vào sườn xào chua ngọt và nói: “Nương ơi, Đoàn Đoàn muốn ăn xương có thịt ngọt ngọt.”
Cậu bé vừa nói xong, Giang Oản Oản lập tức mỉm cười gắp vài miếng sườn xào chua ngọt cho cậu bé, sau đó đặt cái bát nhỏ xuống trước mặt cậu bé: “Được rồi, con mau ăn đi.”
tiểu tử ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt to tròn sáng rực: “Vâng ạ!”
Giang Oản Oản nhìn thấy trên mũi Đoàn Đoàn bị dính thức ăn, nàng bất lực lau giúp cậu bé: “Ăn chậm thôi, xem mũi cũng bị dính nước rồi này.”
Đoàn Đoàn cười nhẹ nhìn nàng, cậu bé ngọt ngào nói: “Nương có thể lau giúp Đoàn Đoàn mà! Haha...”
Tần Tĩnh Trì khẽ nhéo gáy tiểu tử: “Đồ trứng thối, chẳng lẽ lúc nào nương cũng phải lau giúp con sao, nghe lời nương, sau này phải ăn chậm rãi từ tốn, biết chưa hả?”
Đoàn Đoàn quay đầu nhìn hắn, cậu bé gãi đầu, suy nghĩ một hồi rồi thông minh nói: “Vậy cha lau giúp Đoàn Đoàn là được rồi mà!”
Tần Tĩnh Trì nhướng mày, hắn nhéo gương mặt nhỏ mềm mại của cậu bé rồi nói: “Con đúng là một cậu bé thông minh mà!”
Đoàn Đoàn ưỡn ngực, đôi môi nhỏ khẽ vểnh lên, hiển nhiên là đang bày ra dáng vẻ kiêu ngạo mà.
Lâm Giang và Lâm Lộ ngồi đối diện thấy dáng vẻ này của tiểu tử thì không khỏi bật cười thành tiếng.
Đoàn Đoàn thấy hai người họ cười mình, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, cậu bé lập tức ngồi thẳng người, cầm bát của mình lên để che mặt rồi từ từ ăn cơm.
Hai người thấy tiểu tử xấu hổ, lúc này mới cố gắng kìm chế lại, từ từ dừng cười.