Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 113

Hai tiểu tử dắt tay nhau đi ra khỏi quầy, khi thấy món cơm trộn thơm nức mũi ở trên bàn thì đều cảm thấy vui vẻ: “Trời ơi! Nương, trông ngon quá!”

“Thẩm Thẩm, thơm thật đấy! Chắc chắn sẽ rất ngon! Cháu cảm ơn thẩm!”

Giang Oản Oản xoa đầu hai tiểu tử rồi nói: “Được rồi, mau ăn đi.”

Ở một bên khác, mấy người Vương Lâm Chi đang ngơ ngác nhìn hai tiểu tử ăn ngon lành, bọn họ đồng loạt nói: “Lão bản nương, món cơm trộn gì đó của ngươi cũng làm cho chúng ta vài phần đi! Thơm quá.”

Giang Oản Oản bất lực mỉm cười: “Món này là ta tùy tiện làm thôi, chúng ta không bán, hơn nữa bây giờ có quá nhiều khách, ăn tôm cua cũng rất ngon mà.”

Nàng vừa nói xong, ngay sau đó đã có tiếng kêu than vang lên: “Nhưng mà thơm quá đi mất!”

Giang Oản Oản bật cười nhưng cũng không nói gì thêm, nàng vội vàng trốn vào trong phòng bếp.

Đoàn Đoàn và Tần Tuấn Phong nhìn các thư sinh ca ca ở bên cạnh rồi che miệng khẽ cười trộm.

 

Phần tôm cua của các thư sinh vẫn chưa lên, vì vậy bọn họ đã vây quanh hai tiểu tử và nhìn chằm chằm món cà tím thịt băm ở trong bát như sói như hổ, nhìn đến mức khiến hai tiểu tử ngây người.

“Nấc... Nấc...”

Đoàn Đoàn sợ hãi tới mức bị nấc cụt, tiểu tử vỗ n.g.ự.c và chu miệng nói: “Các ca ca, nấc... Các ca đừng vây quanh... Nấc... Đoàn Đoàn và Tuấn Phong ca ca nữa, nấc... Đoàn Đoàn... Nấc... Sợ lắm đó!”

Vương Lâm Chi và Thẩm Nham là hai người dẫn đầu tới nhìn lập tức sờ mũi, cả hai khẽ xoa đầu hai tiểu tử rồi nói: “Ca xin lỗi, các ca ca thèm ăn quá nên không chịu nổi.”

“Nấc... Vậy... Nấc... Các ca ca có muốn ăn thử cơm... Nấc... Của Đoàn Đoàn không ạ?”

 

Nói xong, tiểu tử còn cẩn thận dùng thìa múc phần cơm ở trên đĩa mà mình chưa động tới sang bên cạnh, bàn tay cầm thìa của cậu bé bé run run bởi vì vẫn còn bị nấc cụt.

“Mau... Nấc... Mau ăn đi ạ!”

Tần Tuấn Phong cũng bắt chước Đoàn Đoàn xúc một thìa cơm rồi đưa người quen thuộc nhất của cậu bé là Tần Duyệt: “A Duyệt thúc thúc cũng ăn ạ.”

Mọi người nhìn hai bánh bao nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn ở trước mặt thì trong lòng không khỏi cảm thán.

Tần Duyệt cầm lấy tay của Tần Tuấn Phong vòng lại và cho vào trong miệng cậu bé, sau đó cậu ấy nói: “Tuấn Phong ăn đi, lát nữa thúc thúc ăn tôm cua rồi.”

Tuần Tuấn Phong híp mắt nhai cơm trong miệng, cậu bé gật đầu: “Vâng ạ.”

Mặc dù Vương Lâm Chi và Thẩm Nham rất thèm nhưng sao bọn họ có thể ăn cơm của mấy đứa bé được, vì vậy đã xoa đầu Đoàn Đoàn, lắc đầu rồi nói: “Đoàn Đoàn ăn đi, các ca ca chờ thịt cua hầm ăn.”

Đoàn Đoàn cụp mắt xuống, cậu bé bất đắc dĩ nhận lại phần cơm của mình: “Vâng ạ, vậy Đoàn Đoàn sẽ tự ăn.”

Nói xong, cậu bé “A” một miếng rồi xúc cơm vào trong miệng, đồng thời cũng không còn bị nấc cụt nữa.

Nhận ra được điều này, tâm trạng của tiểu tử lập tức trở nên vui vẻ, nở nụ cười nhẹ, hai cái lúm đồng tiền lập tức hiện ra, dáng vẻ đáng yêu này khiến Thẩm Nham và Vương Lâm Chi không mê không được.

Những người khác đã giải tán và ngồi vào bàn nhưng hai người vẫn còn đang vui vẻ nhìn Đoàn Đoàn ăn cơm, bỗng Vương Lâm Chi thở dài: “Đệ đệ của ta chính là một con quỷ nghịch ngợm phiền phức, nếu nương ta sinh được một đệ đệ đáng yêu ngoan ngoãn như này, vậy ta tình nguyện dành hết tiền tiêu vặt và tiền tiết kiệm để mua đồ ăn ngon cho tiểu tử.”

Thẩm Nham vỗ đầu cậu ấy rồi nói: “Ngươi thôi khoác lác đi, tiền tiêu vặt mà cha ngươi cho không phải là đều bị ngươi dùng để ăn hết sao, ta thấy cho dù đệ đệ của ngươi có ngoan ngoãn thì cũng vô ích thôi.”

Sau đó cậu ấy còn nói thêm: “Nếu tiểu Đoàn Đoàn là đệ đệ của ta, ta không chỉ mua đồ ăn ngon cho tiểu tử mà còn mua cả đồ đẹp nữa.”

Vương Lâm Chi liếc mắt rồi cũng vỗ đầu cậu ấy, sau đó nói: “Ngươi thôi đi, số tiền tiêu vặt mà cha ngươi cho, ngoại trừ ăn ra thì đều bị ngươi cầm đi để mua quần áo và ngọc bội, còn cả đủ thứ linh tinh trên đời này, ngươi chính là một con chim công đấy!”

Đoàn Đoàn vừa ăn món cơm trộn thơm lừng vừa tập trung nghe hai người phàn nàn về nhau, khi nghe đến chỗ thú vị, cậu bé còn che miệng cười trộm, cười được một lúc rồi mới tiếp tục cầm thìa lên ăn từng miếng cơm nhỏ.

Đến khi Đoàn Đoàn và Tần Tuấn Phong ăn gần xong thì phần tôm hùm đất cay và thịt cua hầm của các thư sinh cũng bắt đầu được bưng lên từng phần một, Vương Lâm Chi và Thẩm Nham không tranh cãi với nhau nữa, hai người lập tức ngồi vào chỗ, chẳng mấy chốc, trong quán lại vang lên tiếng bóc vỏ tôm và tiếng húp nước.

Các thư sinh ăn ngon lành, tiếng than thở bắt đầu vang lên.

“A! Tuyệt vời!”

“Đói bụng cả sáng rồi, cuối cùng cũng được sống lại!”

Có người còn nuối tiếc nói: “Đáng tiếc lão bản đóng cửa quá sớm, nếu không buổi tối tới ăn một phần tôm hùm đất cay, vậy mới có thể thỏa mãn được!”

“Đúng vậy, ban ngày cha ta phải đến cửa tiệm, lần trước buổi tối hiếm khi muốn đi ăn tôm hùm đất cay cùng với nương ta, kết quả sau khi tới đây thì lại thấy cửa lớn đóng chặt!”

“Hahaha, sau đó thì sao?”

“Sau đó hả, bọn họ...”

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong một bàn toàn những món ngon.

Ai nấy đều sờ cái bụng hơi nhô lên, l.i.ế.m môi và cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, nhưng mà bụng đã không thể chứa nổi được nữa, mọi người từ từ đứng dậy đi trả tiền.

Tần Tuấn Phong thấy bọn họ đi trả tiền, bàn tay nhỏ lục lọi trong túi áo rồi lấy ra một chuỗi tiền xu ở trong đó, cậu bé đi theo bọn họ, kiễng chân, giơ đồng tiền lên định trả tiền.

“Tĩnh Trì thúc thúc, thẩm thẩm, cả cháu nữa ạ!”

Tần Tĩnh Trì nhận lấy tiền xu hoặc bạc vụn của đám người, khi thấy tiểu đầu đinh kiễng chân muốn trả tiền thì cười nhẹ rồi xoa đầu cậu bé: “Cháu khách sáo với thúc thúc và thẩm thẩm làm gì?”

Giang Oản Oản đang đếm tiền xu, nàng bất lực cười: “Tuấn Phong khách sáo với thúc thúc và thẩm thẩm vậy sao?”

Tần Tuấn Phong cười gãi đầu, cậu bé nói: “Nhưng mà cha có dặn cháu ăn cái gì cũng phải trả tiền, nếu không thì chính là một đứa bé hư, thúc thẩm sẽ ghét cháu.”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe vậy chỉ biết bất lực liếc nhìn nhau một cái, Giang Oản Oản nhéo mặt cậu bé rồi nói: “Tuấn Phong hiểu chuyện như vậy, thẩm thẩm và thúc thúc thích cháu còn không kịp, sao có thể ghét được chứ? Sau này Tuấn Phong tan học có đói bụng thì cứ đến đây nhé.”

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh ôm chân Tần Tĩnh Trì, cậu bé cũng mỉm cười rồi nói: “Đoàn Đoàn không ghét, Đoàn Đoàn rất thích Tuấn Phong ca ca!”

Tần Tuấn Phong xấu hổ mím môi, cậu bé nói: “Ca ca cũng thích Đoàn Đoàn, thích cả thúc thúc và thẩm thẩm.”

Thấy tất cả mọi người phải ra về, Tần Tuấn Phong vội vàng nói: “Vậy cháu đi trước đây ạ, cảm ơn thẩm thẩm đã làm cơm cho cháu, ngon lắm ạ, cháu rất thích!”

Đoàn Đoàn kéo tay cậu bé lưu luyến không rời: “Tuấn Phong ca ca, ca ca nhớ đến chơi với Đoàn Đoàn đó.”

Tần Tuấn Phong gật đầu: “Ừm!”

Sau khi bọn họ đã đi hết, Giang Oản Oản buột miệng nói: “Tần Tiến ca dạy dỗ Tuấn Phong tốt thật đấy, tiểu tử là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại còn rất lễ phép nữa.”

Tần Tĩnh Trì cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nghe thấy vậy, cậu bé lập tức ôm chân Giang Oản Oản và nói: “Nương, cha, Đoàn Đoàn cũng rất ngoan, Đoàn Đoàn còn lễ phép nữa! Vừa rồi các thư sinh ca ca còn khen Đoàn Đoàn nữa ạ, các ca ca còn nói muốn có đệ đệ như con nữa!”

Cậu bé nói xong còn kiêu ngạo chu môi như thể muốn bảo con cũng rất ngoan mà, cha nương đừng hâm mộ hài tử nhà khác nữa.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh trì nhìn nhau, tiểu tử này còn biết ghen tị nữa.

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé, còn Tần Tĩnh Trì thì ngồi xổm xuống nói: “Đương nhiên cha nương biết rồi, Đoàn Đoàn của cha nương là bảo bối ngoan ngoãn nhất trên đời này, là tiểu bảo bối có một không hai của cha nương.”

Bình Luận (0)
Comment