Lúc này, nồi tôm cua trên bếp đều đã được Lâm Lộ và Lâm Giang điều chỉnh gia vị.
Giang Oản Oản nếm thử thấy mùi vị không tệ: “Khá tốt, mau mang ra ngoài đi.”
Hai huynh đệ vui vẻ nhìn nhau rồi nhanh chóng múc tôm cua vào trong đĩa và nồi, sau đó mang ra ngoài.
Giang Oản Oản nhanh chóng làm món thịt cua hầm, chẳng mấy chốc, mùi thơm đã truyền ra, sau khi điều chỉnh gia vị đơn giản, Giang Oản Oản bảo Tần Tĩnh Trì bưng ra ngoài.
Lý Đại Sơn thỏa mãn ăn no căng mới dừng lại, sau đó ông ấy ung dung đi về nhà.
Thấy sắc trời dần tối, mấy người Giang Oản Oản lập tức khóa cửa lại, không mở cửa hàng nữa.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì định đi mua thịt, còn Lâm Giang và Lâm Lộ thì trở về nhà trước.
Đến quán bán thịt, Giang Oản Oản mua một miếng thịt chân giò và bốn cái móng giò heo, bởi vì sáng nay, tiểu tử Đoàn Đoàn lôi kéo nàng một hồi lâu, cậu bé nói rằng muốn ăn móng giò heo và đương nhiên Giang Oản Oản sẽ thỏa mãn bảo bối ngoan ngoãn của nhà mình.
Hai người đã mua thịt xong, khi đang đi về phía cổng thành thì thấy có người cõng một gùi táo đỏ đi bán.
Giang Oản Oản nhìn qua thì phát hiện đã là táo đỏ đã được phơi khô, thuộc về loại táo khô, nàng thấy có thể dùng để nấu canh hoặc là dùng để làm bánh táo đỏ đều rất ngon, vì vậy Giang Oản Oản đã mua hết cả gùi táo đỏ kia.
Khi về tới nhà thì trời đã tối đen.
“Cha! Nương!”
Hai người vừa vào tới cửa, Giang Oản Oản lập tức bị một bánh bao nhỏ đen đen ôm chân.
Giang Oản Oản bế tiểu tử lên, nàng nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi lo lắng nói: “Đã tối như vậy sao con còn đứng ở cổng chờ nương và cha hả, tối đen như thế này, một mình con có biết rất nguy hiểm không?”
Nói xong, nàng bế tiểu tử đi vào nhà, còn Tần Tĩnh Trì ở đằng sau không biết nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt nặng nề, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Tần phụ Tần mẫu thấy đôi phu thê bế Đoàn Đoàn đi vào, lúc này hai người mới biết tiểu tử này chẳng biết từ khi nào đã lén lút chuồn ra cửa chờ hai người họ.
“Đoàn Đoàn lại lén đi ra ngoài từ khi nào vậy?”
Khi trời còn chưa tối, cậu bé đã ngồi ở cổng chờ một hồi lâu, sau đó bị Tần phụ và Tần mẫu thay nhau bế vào phòng, tiểu tử tinh quái này lại lặng lẽ chạy ra ngoài.
Mặc dù chỉ đứng ở ngay cửa ra vào, nhưng nhỡ đâu có người xấu thì cũng rất nguy hiểm.
Tần Tĩnh Trì đặt giỏ táo đỏ và thịt xuống, hắn bế Đoàn Đoàn từ trong lòng Giang Oản Oản rồi đánh vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé vài cái.
Sau đó hắn nghiêm túc nói: “Tần Kỳ An, cha đã nói với con rồi, ở bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu lừa bán tiểu hài tử. Cha đã bảo con buổi tối không có người lớn ở cạnh thì đứng có đứng bên ngoài, sao con lại không nghe lời gia gia nãi nãi hả, lại còn lén đi ra ngoài? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì con bảo cha nương phải làm sao?”
Mặc kệ Đoàn Đoàn khóc lóc, hắn nói thêm: “Con không nhớ tiểu hài tử ở thôn bên cạnh mà cha kể cho con hả? Bởi vì buổi tối lén đi ra ngoài tìm hài tử khác chơi mà bây giờ tiểu tử mất tích rồi đó.”
“Cha mới nói với con không được bao lâu mà giờ con đã không nhớ phải không?”
Trong lòng Tần Tĩnh Trì tràn ngập sự sợ hãi, mặc dù hắn nói với Đoàn Đoàn rằng đứa bé kia đã mất tích, nhưng thật ra sau đó vài ngày, cha nương của đứa bé đó đã được gọi tới nha huyện để nhận thi thể. Khi tới đó, tiểu tử bị đánh đập tàn nhẫn, cả người toàn là những vết thương tím xanh.
Sau khi Tần Tĩnh Trì nhìn thấy cảnh tượng đó, rồi lại nhìn Đoàn Đoàn, trong lòng hắn chỉ còn lại sự lo lắng và sợ hãi. Trong khoảng thời gian đó, cho dù hắn có bận rộn đến mấy, ngày nào cũng cố gắng để trở về nhà thật sớm, chỉ khi thấy Đoàn Đoàn vẫn an toàn ở nhà thì hắn mới yên tâm được.
Mãi đến khi đám buôn người kia bị quan phủ bắt được, Tần Tĩnh Trì mới dần dần thả lỏng, nhưng mà cho dù như vậy, hắn vẫn không dám để tiểu tử đi ra ngoài vào ban đêm, cho dù ngồi ở cổng cũng không được.
“Huhu... Cha...”
Đoàn Đoàn mím môi, cậu bé ấm ức nhìn Tần Tĩnh Trì với đôi mắt rưng rưng nước mắt, thỉnh thoảng còn lau nước mắt trông rất đáng thương, cậu bé nức nở nói: “Huhu... Cha... Con... Xin lỗi, Đoàn Đoàn sẽ không... Như vậy nữa, cha đừng tức giận...”
Giang Oản Oản nghi ngờ nhìn Tần Tĩnh Trì: “Sao vậy? Chàng đừng tức giận nữa, chàng làm Đoàn Đoàn sợ rồi kìa, sau này bảo tiểu tử không đứng ở ngoài nữa là được mà.”
Thấy giọng điệu của Tần Tĩnh Trì nghiêm túc như vậy khiến Giang Oản Oản cảm thấy rất không quen.
Đến cả Tần phụ Tần mẫu cũng bị giật mình, hai người họ cũng an ủi: “Tĩnh Trì à, con đừng mắng Đoàn Đoàn nữa, tiểu tử còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện mà.”
Nói xong, Tần mẫu định bế Đoàn Đoàn ở trong lòng hắn đi.
Tần Tĩnh Trì tránh tay của bà, hắn nói: “Nương, nương đừng cưng chiều tiểu tử quá, nương cũng biết bị đám người kia bắt sẽ đáng sợ như thế nào mà. Nếu không để tiểu tử nhớ lâu, nhỡ xảy ra chuyện thì chúng ta hối hận không kịp đâu!”
Tần mẫu cũng biết chuyện này, nhưng mà bọn họ không nỡ nhìn tiểu tử khóc như vậy.
Đoàn Đoàn tựa đầu vào vai Tần Tĩnh Trì, cậu bé thút thít, thỉnh thoảng còn nấc một cái. Sau một lúc, cậu bé ôm Tần Tĩnh Trì rồi thơm lên mặt hắn một cái và mềm mại nói: “Cha... Nấc... Đoàn Đoàn nhớ cha... Và nương nên mới ra cổng ngồi chờ cha nương, Đoàn Đoàn ngồi ở ngay cổng... Nhà chúng ta mà.”
Thấy Tần Tĩnh Trì vẫn không nhìn mình, cũng không nói gì, tiểu tử mím môi, nước mắt lại vô thức rơi xuống, cậu bé sờ mặt Tần Tĩnh Trì, vừa khóc vừa nói: “Huhu... Cha... Nấc... Đừng... Đừng không để ý tới Đoàn Đoàn!”
Gian Oản Oản đứng bên cạnh chỉ có thể lau nước mắt cho tiểu tử, Đoàn Đoàn đáng thương nhìn nàng: “Nương…”
Giang Oản Oản nhìn tiểu tử rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì, sau đó nàng chỉ đành nắm lấy tay của cậu bé.
Tần Tĩnh Trì nhìn vẻ mặt đáng thương của hai mẫu tử, rồi lại nghe tiếng khóc của Đoàn Đoàn, trong lòng hắn đã sớm mềm nhũn rồi.
Tần Tĩnh Trì ôm chặt Đoàn Đoàn vào trong lòng, hắn xoa đầu cậu bé, sau một hồi lâu mới từ từ nói: “Cha không tức giận, nhưng mà sau này buổi tối, Đoàn Đoàn tuyệt đối không được ngồi ở cổng chờ cha nương nữa, cha nương sẽ về sớm, hoặc là sẽ bảo tiểu thúc thúc ở cùng con được không?”
Đoàn Đoàn thút thít gật đầu, cái đầu nhỏ của cậu bé khẽ cọ vào bàn tay của hắn: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết... Rồi ạ.”
Tần Tĩnh Trì nhìn bánh bao nhỏ ngoan ngoãn ở trong lòng thì không khỏi trách bản thân mình: “Đoàn Đoàn, cha không nên đánh con, con tha thứ cho cha, được không?”
Đoàn Đoàn thấy hắn nói vậy, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy ấm ức, cậu bé không khỏi trách móc: “Cha... Sau này cha đừng đánh m.ô.n.g của Đoàn Đoàn nữa, rất đau đó! Hơn nữa Đoàn Đoàn chỉ nhớ cha nương thôi mà!”
Tần TĨnh Trì áy náy thơm cậu bé một cái, hắn nói: “Chỉ cần Đoàn Đoàn ngoan ngoãn thì cha sẽ không đánh con.”
Tiểu tử cau mày rồi bĩu môi nói: “Vậy thỉnh thoảng Đoàn Đoàn không ngoan thì cha sẽ đánh Đoàn Đoàn sao?”
“Ừm...”
“Hahaha...”
Giang Oản Oản ở bên cạnh thấy dáng vẻ á khẩu không thể trả lời được của Tần Tĩnh Trì, nàng không khỏi bật cười thành tiếng trông rất hả hê.
Tần Tĩnh Trì bất lực nhéo mặt nàng: “Nàng đó, sao lại nghịch cùng với Đoàn Đoàn vậy!”
Đoàn Đoàn nín khóc, cậu bé mỉm cười nhìn cha nương nhà mình, bây giờ bầu không khí không còn căng thẳng nữa, trong phòng tràn ngập những tiếng cười vui vẻ, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn lại tiếp tục ngồi trên ghế và mặc kệ một nhà ba người bọn họ.
Giang Oản Oản khẽ véo hắn một cái rồi nói với Đoàn Đoàn: “Bảo bối, không phải sáng nay con nói muốn ăn móng giò sao? Nương có mua cho con rồi này, để cha chơi với con, nương đi làm món ngon cho con nhé.”