Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 125

Thấy Giang Oản Oản gật đầu một cách chắc chắn, hắn lại tiếp tục ngẩn người, nếu tất cả những bao tải này đựng toàn lương thực, vậy thì phải nhiều như thế nào đây! Hơn nữa chất lượng của các loại ngũ cốc này trông cũng rất tốt!

Giang Oản Oản nói: “Những bao lương thực này là thiếp mang từ tận thế tới đây, gạo và ngô đều là những loại lương thực có sản lượng cao. Đến đầu xuân, chúng ta sẽ tìm lý do để chia một ít ra để trồng mỗi loại một chỗ, vậy chắc chắn nhà chúng ta sẽ có rất nhiều lương thực.”

“Hơn nữa không chỉ có lương thực mà còn có rất nhiều các loại hạt giống khác, thật ra những quả cà chua của thiếp cũng là lấy hạt giống từ nơi này để mang ra ngoài.”

Mặc kệ Tần Tĩnh Trì có nói tiếp hay không, nàng tiếp tục nói: “Chỗ này của thiếp vẫn còn rất nhiều hạt giống hoa quả, khi nào có thời gian chàng giúp thiếp lấy mỗi loại một ít, chắc chắn Đoàn Đoàn nhà chúng ta sẽ rất thích!”

“Ừm.”

Tần Tĩnh Trì nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, hắn phức tạp gật đầu, tại sao lại có người ngốc nghếch như tiểu Đoàn Đoàn vậy chứ, dễ dàng tin tưởng hắn như vậy, nàng nói hết tất cả mọi chuyện về không gian với hắn. Kể cả có rất nhiều hạt giống đặc biệt, hắn còn chưa hỏi gì mà thê tử ngốc nghếch của mình đã giải thích rõ ràng như thế.

 

Tần Tĩnh Trì bất lực vỗ trán, hắn che cái miệng đang liên tục nói ríu rít của nàng lại: “Sau này, nàng đừng ngây thơ như vậy chứ, nàng có thể nói bất cứ chuyện gì ở trước mặt ta nhưng tuyệt đối không được nói trước mặt người ngoài, kể cả cha mẹ cũng không được! Đoàn Đoàn cũng thế, nếu tiểu tử biết được có lẽ sẽ lập tức chạy đi chia sẻ với mấy đứa bạn của tiểu tử đó.”

Giang Oản Oản ngẩng đầu, nàng cau mày nhìn hắn: “Thiếp chỉ nói với mỗi mình chàng thôi, thiếp có bị ngốc đâu, nếu là người khác, dù có đánh c.h.ế.t thì thiếp cũng sẽ không nói!”

Tần Tĩnh Trì nhìn dáng vẻ ấm ức của nàng, hắn vô thức mềm lòng: “Được được được, nàng không ngốc, thê tử của ta thông minh nhất!”

Lúc này, Giang Oản Oản mới nở nụ cười.

Sau đó, Tần Tĩnh Trì nhìn cả một không gian đầy hạt giống lương thực, hắn nói: “Nếu những lương thực này có sản lượng rất cao, vậy phải trồng thật nhiều mới được, đợi đến đầu xuân, ta sẽ đi ra ngoài một chuyến tầm vài ngày, nghĩ lý do... Ta sẽ nói rằng là mua của người ngoại tộc, khi đó để giá cả thấp một chút rồi đưa cho trưởng thôn để ông ấy chia cho mỗi hộ gia đình.”

 

Suy nghĩ một hồi, Tần Tĩnh Trì còn nói thêm: “Nếu chúng ta tự trồng thì sẽ rất dễ bị chú ý, không cẩn thận còn mang tới nguồn tai vạ.”

Giang Oản Oản nhìn hắn với đôi mắt sáng long lanh: “Vâng, thiếp nghe chàng hết.”

Tần Tĩnh Trì được Giang Oản Oản dẫn đi dạo trong không gian một vòng, sau đó mới định đi ra ngoài.

“Vậy chúng ta đi ra ngoài kiểu gì?”

Tần Tĩnh Trì vừa nói xong, hai người đã lập tức xuất hiện ở bên cạnh giường trong phòng ngủ.

Giang Oản Oản nghi ngờ nhìn Tần Tĩnh Trì, nàng còn chưa nghĩ tới việc ra ngoài mà, sao hai người đã ở trong phòng ngủ rồi?

Nghĩ tới đây, dường như nàng cũng không biết mình đang nghĩ tới cái gì mà kinh ngạc nói: “Có phải chàng có thể tự ra vào trong không gian không?”

Tần Tĩnh Trì nghi ngờ nhìn nàng: “Không phải là nàng dẫn ta ra ngoài sao?”

“Thiếp không! Thiếp còn chưa kịp làm gì!”

Sau đó, Giang Oản Oản căng thẳng nói: “Chàng mau thử lại lần nữa đi, chàng nghĩ tới chuyện mình đi vào không gian xem có thành công không?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu, quả nhiên chẳng mấy chốc, hắn đã biến mất, nhưng cũng không lâu sau, hắn lại xuất hiện và kinh ngạc nói: “Hình như ta có thể tự đi vào được! Nhưng tại sao lại như vậy chứ?”

Giang Oản Oản cũng rất nghi ngờ: “Có thể là bởi vì lần đầu tiên, chàng được thiếp dẫn vào nên không gian đã tự động nhận chàng thành chủ nhân thứ hai chăng?”

Sau đó, Giang Oản Oản lại vui vẻ nói: “Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, sau này, chàng sẽ có thể ra vào không gian cùng với thiếp, giúp thiếp sắp xếp đồ đạc ở trong không gian.”

Tần Tĩnh Trì ngẩn người một hồi lâu, sau đó lập tức lắc đầu, hắn bất lực nhìn thê tử ngốc nhà mình. Nếu là người xấu thì có lẽ sẽ nghĩ tới việc chiếm không gian này làm của riêng, vậy mà nàng lại còn đếm tiền cho người khác nữa.

Sau đó, hắn ôm lấy eo nàng rồi mới nói: “Ừm, cứ giao cho ta!”

Giang Oản Oản vui vẻ gật đầu: “Vậy chúng ta mau đi nghỉ đi, muộn rồi, ngày mai còn phải dọn dẹp nhà mới nữa đó.”

“Được.”

Sau khi Giang Oản Oản nằm ở bên cạnh đã ngủ say như Đoàn Đoàn, suy nghĩ trong đầu Tần Tĩnh Trì vẫn còn rất hỗn loạn, hoàn toàn không muốn đi ngủ.

Nằm nghiêng người, dùng tay đỡ đầu, hắn nhìn thư thế ngủ bình yêu của hai mẫu tử mà vô thức ngẩn người, ánh mắt vừa dịu dàng vừa bình tĩnh. Hắn nghĩ ngay bây giờ, dường như tất cả mọi chuyện kỳ lạ không theo bất cứ nguyên tắc nào đều không là thứ phải quan tâm, người thân thiết nhất đều đã ở bên cạnh, vì vậy chẳng có gì phải lo lắng cả.

Sau khi hôn lên đôi môi đỏ mọng của thê tử ngốc nhà mình, rồi lại thơm nhi tử đáng yêu ngoan ngoãn một cái, Tần Tĩnh Trì vén lại chăn cho hai người rồi mới nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì tối hôm qua, Đoàn Đoàn ngủ khá sớm, còn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản lại ngủ quá muộn, vì vậy khi tiểu tử đang mơ màng sắp tỉnh thì hai người bọn họ vẫn còn ngủ rất say.

Đoàn Đoàn nhìn trái rồi lại nhìn phải, cậu bé nhìn cha và nương vẫn còn ngủ say thì vô thức nở nụ cười, hiếm khi có ngày tiểu tử đã tỉnh giấc mà Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vẫn còn ở đây, vì vậy cậu bé không khỏi vui vẻ.

Nhưng tiểu tử dồi dào năng lượng không thể nằm yên ở trong chăn được, vì vậy cơ thể nhỏ bé lặng lẽ nằm nghiêng, cậu bé nhìn Giang Oản Oản, vươn bàn tay nhỏ bé ra vuốt mái tóc bị rối cho nàng, rồi lại tò mò chạm vào hàng lông mi cong cong của Giang Oản Oản, sau đó lại lặng lẽ thơm Giang Oản Oản một cái.

Tiếp theo, cậu bé xoay người nhìn Tần Tĩnh Trì.

Tiểu tử quan sát Tần Tĩnh Trì một hồi lâu rồi nhìn chằm chằm vào yết hầu của hắn mà ngẩn người, sau đó sờ lên cổ mình và thấy không có bất cứ cái gì, tiểu tử mới nhếch miệng cười.

Sau đó, cậu bé nhẹ nhàng sờ lên yết hầu của Tần Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn nhíu mày, thứ trên cổ của cha cứng quá! Cứng như một cục đá vậy!

Sau khi bỏ qua yết hầu, cậu bé lại tập trung nhìn vào bộ râu mới mọc của Tần Tĩnh Trì, bàn tay nhỏ di tới di lui ở trên đó, khi cảm nhận được bàn tay nhỏ hơi đau và ngứa, tiểu tử toét miệng cười đầy thích thú, càng chơi chàng nhiệt tình.

Tần Tĩnh Trì cau mày, hắn thật sự đã bị thằng nhóc đáng ghét này đánh thức, mơ màng mở mắt ra nhìn Đoàn Đoàn một lúc. Sau đó hắn ôm cậu bé vào trong lòng mình, vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g nhỏ rồi nói khẽ: “Đoàn Đoàn đừng nghịch nữa, để cha ngủ thêm một lúc.”

Bây giờ, Đoàn Đoàn rất hiểu chuyện, cậu bé uốn éo trong lòng Tần Tĩnh Trì không được bao lâu thì đã ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi Tần phụ Tần mẫu tới gõ cửa nhà thì Tần Tĩnh Trì mới tỉnh lại, hắn mơ màng mất một lúc rồi mới nhẹ nhàng đặt Đoàn Đoàn ở trong n.g.ự.c mình vào trong chăn, sau đó đứng dậy mặc quần áo.

“Tĩnh Trì à, con... Vừa mới thức dậy sao?” Tần mẫu nhìn dáng vẻ buồn ngủ của hắn, bà hỏi.

Tần Tĩnh Trì ngáp một cái: “Vâng ạ, tối qua con ngủ hơi muộn.”

Tần mẫu bất lực nói: “Con còn trẻ nhưng cũng đừng như thế.”

Khóe miệng của Tần Tĩnh Trì giật một cái, nhưng cũng không giải thích gì nhiều.

Ngày nào hắn và Giang Oản Oản cũng bị thằng nhóc nhà mình bám lấy, nào có cơ hội làm những chuyện kia chứm từ lần trước bị Đoàn Đoàn phát hiện vào nửa đêm hắn sẽ chuyển cậu bé từ giữa giường vào trong giường thì đã không thể làm được nữa, vì vậy dù trong lòng hắn có nghĩ tới chuyện này thì cũng không thể được!

Bình Luận (0)
Comment