Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 14

"Vậy thì con có thể biết tại sao rồi, lúc đó sắp đến mùa xuân, khoai tây đều bắt đầu nảy mầm, cho nên mới có độc!"

"Hơn nữa có lẽ sức khỏe của người đó vốn đã rất yếu, lại ăn quá nhiều khoai tây, nếu không thì dù có độc, ăn một chút cũng không thể c.h.ế.t được!"

Giang Oản Oản tiếp tục an ủi: "Loại chúng ta đang ăn không có độc, cứ yên tâm ăn đi! Hơn nữa chúng con thường xuyên ăn cũng không sao cả!"

Mọi người nghe nàng giải thích vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng Tần Tĩnh Nghiễn lại không cưỡng lại được sự hấp dẫn của đồ ăn ngon: "Tẩu tử đã nói không sao thì chắc chắn là không sao!"

Tần Tĩnh Nghiễn ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Sợi khoai tây buổi sáng ta đã ăn rất nhiều, nhưng cơ thể vẫn rất bình thường, không có chỗ nào khó chịu."

Đoàn Đoàn còn nhỏ, không biết tại sao gia gia và nãi nãi lại sợ khoai tây đến vậy, cũng không biết khoai tây có độc nghiêm trọng đến mức nào, rõ ràng khoai tây rất ngon mà!

"Gia gia nãi nãi ơi! Khoai tây rất ngon, Đoàn Đoàn đã ăn rất nhiều rồi!"

Tần mẫu nhớ lại cẩn thận, thở dài một hơi: "Người ăn khoai tây c.h.ế.t kia đúng là sức khỏe không tốt, là một lão già đã mất thê tử, ước chừng là đói quá, vừa hết mùa đông đã vào núi tìm đồ ăn, có thể tình cờ ăn phải rất nhiều khoai tây đã nảy mầm, thế nên mới chết."

 

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong liền gắp khoai tây ăn, miệng nói: "Đúng đúng, cả nhà ca đã ăn lâu như vậy mà vẫn không sao, cho nên chắc chắn là không có vấn đề gì!"

Tần mẫu tức giận nhìn cậu: "Con này! Có phải là quỷ đói đầu thai không, ăn chậm một chút!"

Tần Tĩnh Nghiễn cười ngây ngô, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào thức ăn, tiếp tục ăn thịt xông khói và cơm.

Mọi người biết không có độc nữa, lúc này mới tiếp tục ăn.

Ăn xong, trời đã gần tối, Tần mẫu dặn dò nhi tử và nhi tức mấy câu rồi định về.

Giang Oản Oản kéo tay Tần mẫu: "Nương, nương đợi một chút, hôm nay chúng con hái được chút trái cây trên núi, nương mang về một ít, con vào bếp xem, lấy cho nương thêm vài củ khoai tây. Khoai tây nướng trên lửa cũng rất ngon!"

 

Nói xong Giang Oản Oản vào bếp, nàng thu dọn một ít mận và khoai tây cho vào cái gùi nhỏ, ngẫm nghĩ một lúc, lại vào không gian lấy một miếng thịt xông khói cho vào trong, dùng vải phủ lên trên gùi.

"Cha nương! Con đã thu dọn xong rồi, Tĩnh Nghiễn, đệ đeo gùi đi! Cũng không nặng lắm!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhận lấy gùi đeo lên: "Tẩu tử, vậy ngày mai đệ trả lại cho tẩu."

"Ừ! Được! Cha nương đi chậm, lúc về hai người đi chậm một chút!"

Đoàn Đoàn đứng ở cửa, nói: "Gia gia nãi nãi phải đến chơi với Đoàn Đoàn nhiều hơn đấy!"

Tần mẫu ôm Đoàn Đoàn hôn một cái: "Nãi nãi biết rồi, tôn tử ngoan phải nghe lời nương của con, hôm khác gia gia và nãi nãi sẽ đến thăm cháu."

Nói xong ba người tranh thủ ánh trăng quay về.

Tần phụ Tần mẫu về đến nhà, dọn dẹp đồ đạc trong gùi thì thấy bên trong có thịt xông khói, vừa mừng vừa trách: "Trời ơi! Lão đầu tử, còn có một miếng thịt xông khói nữa này! Oản Oản này cũng thật là, thịt đắt như vậy, giữ lại cho tôn tử ăn mới phải!"

Tần phụ cũng đau lòng phụ họa: "Đúng vậy! Hai lão già chúng ta ăn gì chẳng được! Tôn tử vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải bồi bổ nhiều cho nó!"

"Chúng nó cũng không có tiền dư, bản thân còn sống kham khổ, sao có thể lãng phí như vậy! Không được, mai bảo A Nghiễn đem trả lại cho chúng."

Tần Tĩnh Nghiễn bất đắc dĩ nói: "Cha nương, đây là tấm lòng của tẩu tử, nếu hai người không nhận, trong lòng tẩu ấy cũng không vui, hai người cứ yên tâm nhận đi!"

"Nhà chúng ta cũng nuôi lợn, đến Tết g.i.ế.c thì bán một ít, tặng cho nhà ca một ít là được."

Hai cụ nghe cậu nói vậy, mới do dự nhận lấy: "Thôi được, con nói cũng phải, đến lúc đó tặng thêm thịt cho tôn tử của ta!"

Tần Tĩnh Nghiễn mỉm cười bất lực, đây là lần đầu tiên tẩu tử của cậu hiếu kính cha nương của cậu, nhìn họ cẩn thận dọn dẹp đồ đạc trong gùi, cậu biết rằng mặc dù miệng họ thì trách móc nhưng trong lòng không biết vui mừng đến nhường nào!

Bên kia, Giang Oản Oản đã tắm xong, giờ nàng đang lau cho Đoàn Đoàn, còn Tần Tĩnh Trì dùng nước lạnh tắm rửa ở trong sân, hắn c.ởi tr.ần đi vào, Giang Oản Oản vô tình liếc nhìn khiến tai đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, tiếp tục lau tóc cho Đoàn Đoàn.

Người này không sợ lạnh sao? Mặc dù mới đầu thu nhưng tắm nước lạnh rồi không mặc quần áo, cũng rất lạnh! Giang Oản Oản thầm nghĩ.

Một lúc sau, nàng lại do dự mở miệng: "Sau này ngươi… Ngươi đừng tắm nước lạnh nữa, còn... Còn tắm xong phải mặc quần áo, lỡ nhiễm phong hàn thì sao?"

Tần Tĩnh Nghiễn nghe vậy, mỉm cười, nàng đây là... Quan tâm mình sao?

"Ta biết rồi, sau này đều mặc quần áo, nhưng cơ thể ta tốt, tắm nước lạnh cũng không thấy lạnh, không sao đâu!"

Giang Oản Oản thấy hắn chăm chú nhìn mình, ngượng ngùng quay đầu đi, lẩm bẩm: "Ta quản ngươi!"

Nói xong liền vội vàng đặt Đoàn Đoàn vào trong chăn, mà mình cũng trèo lên giường: "Nhanh... Nhanh ngủ đi!"

Trong mắt Tần Tĩnh Trì toàn là ý cười, cảm thấy nương tử nhà mình có chút đáng yêu.

"Ta biết rồi!" Nói xong liền tắt đèn dầu nằm xuống.

Mặc dù ở giữa còn có một Đoàn Đoàn nhưng Giang Oản Oản vẫn không kìm được sự ngượng ngùng. Nàng phiền não nghĩ: Hôm qua mình đâu có như vậy đâu!

Hôm nay Đoàn Đoàn chơi ngoài trời cả buổi chiều, vừa nằm lên giường không lâu đã ngủ say.

Giang Oản Oản nằm một lúc, mơ mơ màng màng lật người, rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, một lúc sau, liền nghe thấy giọng nói của Tần Tĩnh Trì.

"Ngày mốt họp chợ, ta phải xuống bày sạp trong huyện thành.”

Giang Oản Oản nghi hoặc hỏi: "Bày sạp? Ngươi bán gì?"

Tần Tĩnh Trì biết trước đây nàng không quan tâm đến mình nên không biết cũng là chuyện bình thường, liền giải thích: "Là một số tủ gỗ, ghế và các gia cụ mà ta làm."

"Vậy ngươi để những thứ này ở đâu? Dường như ta không thấy!"

"Bên hông sân nhà chúng ta có một cánh cửa, bên trong chính là nơi ta làm việc."

Giang Oản Oản bừng tỉnh, cánh cửa căn phòng đó đã lụp xụp, nàng tưởng là nơi chất đồ linh tinh nên cũng không đẩy cửa vào xem.

Nghĩ một lúc, Giang Oản Oản lại mở lời: "Đến lúc đó ta sẽ đến huyện xem với ngươi!"

Giang Oản Oản muốn nhân lúc họp chợ thì đi xem huyện thành bán những gì, chủ yếu là muốn tìm hiểu về các loại đồ ăn vặt.

Trong nhà có một số chỗ còn bị gió lùa vào, phải nhanh chóng kiếm tiền để sửa sang lại, nếu không đến mùa đông, đừng nói đến Đoàn Đoàn, ngay cả nàng và Tần Tĩnh Trì cũng khó mà chịu đựng nổi.

Hai người nói chuyện một lúc, Giang Oản Oản không chống lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Tần Tĩnh Trì còn muốn nói gì đó, thì hẳn nhận ra bên cạnh mình đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, hắn khẽ gọi hai tiếng: "Oản Oản? Oản Oản?"

Thấy nàng không phản ứng, hắn liền biết nàng đã ngủ say, hắn mỉm cười nghiêng người ngồi dậy, dựa vào ánh sáng trăng xuyên qua cửa sổ, cẩn thận đắp lại chăn cho hai mẫu tử.

Hôn lên má Đoàn Đoàn, sau đó lại như hạ quyết tâm rất lớn, đặt lên môi Giang Oản Oản một nụ hôn hời hợt.

Sau đó hắn vội vàng nằm xuống, cổ họng chuyển động, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, một lúc sau mới từ từ đè nén sự xao động trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Nghiên đến trả gùi, tiện thể giúp ca của cậu sắp xếp những chiếc tủ và ghế sẽ dùng để bày bán vào ngày hôm sau.

Giang Oản Oản và họ đi vào phòng làm gỗ kia, khi nhìn thấy những gia cụ đơn giản đó, đôi mắt Giang Oản Oản sáng lên: "Tay nghề mộc của ngươi tốt thật! Trên đó còn có hoa văn chạm khắc! Đẹp quá!"

Tần Tĩnh Nghiễn nghe lời tẩu tử mình nói, vội vàng tự hào nói: "Đương nhiên! Tay nghề mộc của ca đệ ở huyện này cũng là số một số hai."

Giang Oản Oản nhìn những thứ này, không khỏi tính toán trong lòng, vội vàng hỏi: "Vậy khi bày bán có dễ bán không?"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nàng, đáp: "Cũng được!"

Bình Luận (0)
Comment