Mở cửa ra, ba tiểu tử đang đứng bên ngoài, còn có hai người Đại Ngưu và Tần Đắc Chính.
Ba tiểu tử mặc quần áo lông tơ, đội mũ có thể bảo vệ tai và cổ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đều rất đáng yêu.
Chiếc mũ là chính là do nhóm người Kim Thị lại đây học làm từ chỗ Tần mẫu.
"Đại Ngưu ca, A Chính, còn có mấy tiểu tử kia, mau vào đi!"
Cùng bọn họ đi vào trong phòng, Đại Ngưu cười nói: "Hôm nay Cẩu Đản nhà ta nhất quyết muốn tới tìm Đoàn Đoàn, nói bên ngoài rất lạnh lẽo mà nó cũng không nghe, lúc này ta mới dẫn theo hai tiểu tử này đến đón Đoàn Đoàn đi."
Tần Tĩnh Trì cười nói: "Tiểu tử nhà đệ cũng cả ngày nhắc tới Cẩu Đản ca ca cùng với Nhị Oa ca ca của nó đấy thôi."
Lúc này, Đoàn Đoàn là chuẩn bị lôi kéo Cẩu Đản và Nhị Oa và phòng, sau đó lấy giày vải cố ý làm cho bọn nó ra, nói: "Nhị Oa ca ca, Cẩu Đản ca ca, đây là nãi nãi cố ý làm cho các huynh đấy."
Tần mẫu biết hai đứa nhỏ kia thường xuyên đến nhà chơi, cho nên mấy thứ này đã sớm chuẩn bị tốt.
Chờ bọn chúng thay giày xong, Đoàn Đoàn khéo léo dẫn họ ngồi xuống chiếc đệm nhỏ trước lò sưởi: “Bếp lớn của chúng ta ấm lắm!”
Cẩu Đản nhìn ngọn lửa than đỏ trong lò sưởi qua tấm bình phong, gật đầu liên tục, ngồi ở đây, cậu bé cảm thấy một loại ấm áp, tay chân lập tức ấm lên.
Đại Ngưu với Tần Đắc Chính đang ngồi trên ghế sô pha, cũng có thể cảm thấy được ấm áp.
Tần Đắc Chính nhìn mấy tiểu tử đang ríu rít trước lò sưởi nói: "Lò nhà đệ tốt thật đấy! Cả phòng đều ấm áp."
Đại Ngưu ở một bên cười nói: "Chờ khi nào nhà ta xây nhà, ta cũng sẽ xây một cái, tới mùa đông sẽ tốt hơn."
Giang Oản Oản cười nói: "Đúng vậy, Đoàn Đoàn nhà chúng ta mỗi ngày đều thích ở trước lò sưởi, cho dù ngủ trên chiếu cũng không phải lo nó bị cảm lạnh."
Nói một lát, Giang Oản Oản hỏi: "Đại Ngưu ca, A Chính ca, tuyết đã rơi được nhiều ngày rồi, các huynh đi ra ngoài bán đậu hủ có phải cũng không tiện hay không?"
Đại Ngưu nói: "Chỉ là đi trên đường có chút trơn, lại còn đặc biệt lạnh, có điều buôn bán vẫn rất tốt, mọi người đi ngang qua quán nhỏ, nhìn thấy đậu hủ nóng hôi hổi đều thích gọi một phần đấy."
Giang Oản Oản trầm tư một lát, nói: "Dạo này ở bên ngoài bày sạp thực sự là rất lạnh, không phải các huynh nói muốn xây một cửa tiệm sao? Hay là mấy ngày nay đi xem một chút đi."
"Mua cái lớn hơn một chút, có thể nấu thêm nhiều thứ để ăn hơn."
Tần Đắc Chính ở một bên gật gật đầu: "Chúng ta cũng nghĩ như vậy, A Quý bọn họ cũng đã sớm nhắc tới chuyện này. có điều trong khoảng thời gian này một nhà chúng ta cũng kiếm được hơn một trăm lượng bạc, mua một cửa tiệm lớn hơn một chút hẳn là có thể làm được."
Nói đến lúc này, Tần Đắc Chính cùng với Đại Ngưu đều là vẻ mặt đầy ý cười, bọn họ nào nghĩ đến trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi kiếm được nhiều bạc như vậy, đó là sau khi bọn họ đã loại trừ phần tiền bọn họ trả cho Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì.
Giang Oản Oản nghe xong cũng vui vẻ thay bọn họ: "Vậy mấy ngày nay liền đi xem cửa tiệm đi, sớm ngày mua về. các huynh cũng chịu ít tội một chút."
Quán lẩu của họ rất dễ sử dụng, nguyên liệu cơ bản nhất của món lẩu chỉ cần chuẩn bị mười ngày một lần, tiểu nhị trong tiệm cũng học rất tốt về cách ướp thịt bò nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều nấu mỗi ngày. Đi đến cửa hàng cũng rất thanh nhàn, thỉnh thoảng hỗ trợ giúp bưng món và ướp thịt.
Bởi vậy Giang Oản Oản liền cân nhắc ngày nào đó dạy cho họ làm xiên rán và xiên nướng.
Xiên nướng kỳ thật thơm hơn một chút nhưng không tiện bằng xiên chiên ngập dầu.
Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy thịt nhất định phải nướng, liền nói: "Chờ các huynh mua cửa tiệm xong rồi, dẫn nhóm tẩu tử tới học cách làm xiên nướng đi, nhưng xiên nướng thì sẽ cần nhiều lửa than hơn, giá thành có thể cao hơn nhưng hương vị rất ngon, kinh doanh nhất định không thể kém được."
Đại Ngưu nghe xong, trên mặt cười như nở hoa: "Được được được, hai ngày này chúng ta đi xem cửa hàng đi!"
Tần Cảnh Trì ở bên cạnh nói: “Khi nào các huynh đi thì gọi cho đệ, đệ cũng cùng các huynh đi xem một chút.”
“Được được được, nhất định là vậy!”
Tần phụ cũng mở miệng nói: "Lúc xem thì xem cẩn thận, đừng mua quá đắt."
Tần Tĩnh Nghiễn ở một bên phụ họa cha mình: "Đúng đúng đúng, a ca đệ đi mua cửa tiệm cũng rất có lời, đến lúc đó để họ đi cùng các huynh đi."
Bọn họ ở trên sô pha bên này bàn luận chuyện tiệm, ba tiểu tử bên cạnh vểnh tai lên chăm chú lắng nghe, nghe được chuyện chuẩn bị mở tiệm, Cẩu Đản và Nhị Oa đều rất vui vẻ.
Bọn chúng đều từng đi theo bán đậu hũ, bày sạp quả thực rất lạnh.
Cẩu Đản thầm nghĩ nếu mở tiệm thì cha nương nhà mình sẽ không mệt như vậy nữa, cũng sẽ không bị lạnh như vậy nữa.
Nhị Oa nhỏ giọng nói: "Mở tiệm thì quá tốt, vậy ta cũng có thể tới tiệm để giúp cha nương của ta rửa rau, bình thường họ sợ ta lạnh, không có dẫn ta lên huyện, ta không thể giúp được gì hết, ở nhà cũng vậy, cũng chỉ có đậu hũ nhưng nó không cần phải rửa."
Cẩu Đản nghe xong cũng liên tục gật đầu.
Đoàn Đoàn nghe thấy lời nói của hai ca ca thì siết chặt nắm tay nhỏ, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa chăm chú! Cậu bé cũng muốn giúp cha nương rửa đồ ăn!
Giang Oản Oản quay đầu nhìn lại, thấy mấy tiểu tử đang thấp giọng nói chuyện, vội vàng đứng dậy lấy mấy viên kẹo bưởi cho chúng, còn mang tới rất nhiều cam, đặt một ít lên bàn trà, những thứ khác đều đặt ở trên bàn nhỏ chỗ mấy tiểu tử đang ngồi.
Sau khi đưa xong, Giang Oản Oản lại vuốt tóc Đoàn Đoàn, nhẹ giọng nói: "Các cháu đã ăn cơm chưa? Nếu không thì thẩm làm mì cho các cháu ăn nha?"
Không đợi mấy tiểu tử kia trả lời rồi nàng quay đầu lại hỏi Đại Ngưu và Tần Đắc Chính.
Đại Ngưu và Tân Đắc Chính đều lắc đầu.
Tần Đắc Chính nói: "Chúng ta đều đã ăn ở nhà Đại Ngưu ca rồi! Đệ muội, muội không cần phải lo lắng cho chúng ta đâu."
Giang Oản Oản cười nói: "Vậy được."
Sau đó lại nhìn mấy tiểu tử kia: "Còn các cháu thì sao? Thịt bằm thẩm làm vẫn còn, có thể làm mì trộn cho các cháu ăn."
Tuy Cẩu Đản và Nhị Oa đã từng nếm qua rồi nhưng nghĩ đến Giang Oản Oản làm đồ ăn rất ngon, lại không nhịn được nổi m.á.u tham ăn, biểu tình rối rắm không thôi.
Đoàn Đoàn lại rất vui vẻ gật đầu: "Nương, chúng con muốn ăn, nhưng mà chỉ một chút thôi nhé! Nhiều quá Đoàn Đoàn ăn không hết."
Giang Oản Oản gật đầu: "Được, nương sẽ làm cho các con mỗi người một chén nhỏ."
Không bao lâu sau, Giang Oản Oản đã bưng mâm bước ra, đặt ba bát mì trộn thịt băm cà chua lên bàn nhỏ, mỉm cười nói: "Các cháu ngồi ở đây ăn đi, nghĩ đến các cháu đã ăn rồi, thẩm cũng làm không nhiều lắm, ăn nhanh đi."
Nói xong thì vuốt tóc Đoàn Đoàn nói: "Đoàn Đoàn phải giám sát các ca ca đấy."
Đoàn Đoàn gật gật đầu: "Đã biết, nương, cứ giao cho Đoàn Đoàn."
Cẩu Đản cười toe toét nói: "Thẩm ơi, bọn cháu nhất định sẽ ăn sạch sẽ, mùi thơm quá!"
Thật ra bên trong bát nhỏ không có nhiều mì, phần lớn là sốt thịt thơm nồng, cho nên mấy hài tử kia ăn xong cũng sẽ không bị quá no.
Quả nhiên, sau khi chúng ăn xong nhìn thấy chén nhỏ trơn bóng cảm thấy chưa thỏa ý.
Giang Oản Oản ngồi ở bên cạnh Đoàn Đoàn, khuỷu tay đặt trên bàn chống đầu, cười nói: "Không thể ăn thêm nữa, cẩn thận lát nữa lại ngủ không được, nếu các cháu thích, ngày khác thẩm lại làm thêm cho các cháu."
"Vâng, được…"
"Thẩm nấu mì ăn ngon thật!"
Đoàn Đoàn l.i.ế.m li.ếm cái miệng nhỏ nhắn, kiêu ngạo mà nói: "Đương nhiên rồi, nương đệ nấu cái gì cũng đều ăn rất ngon đó!"
Giang Oản Oản mỉm cười nhéo hai má Đoàn Đoàn, trên người đứa nhỏ nhà mình thực sự là vĩnh viễn đều có một ma lực chọc người yêu thích.