Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 162

Giang Oản Oản cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì nữa mà nhanh chóng vào nhà.

Trên ghế sô pha, Giang Hiền Vũ đang ôm Đoàn Đoàn nói chuyện: "Đoàn Đoàn à, con phải nhớ ngoại tổ phụ nhé, lát nữa ngoại tổ phụ cũng phải đi rồi."

Lý Tam Nương ngồi bên cạnh, không chịu yếu thế nói: "Đoàn Đoàn cũng phải nhớ ngoại tổ mẫu!"

Giang Oản Oản bật cười bước tới, nói: "Cha nương, đi gì mà đi! Ở đây thêm mấy ngày đi, trời băng tuyết phủ thế này, về cũng chỉ ở nhà không có việc gì làm."

Đoàn Đoàn cuộn tròn trong lòng Giang Hiền Vũ liên tục gật đầu: “Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đừng đi! Ở lại chơi với Đoàn Đoàn nha!"

Tần phụ bên cạnh cũng nói: "Ông thông gia, bà thông gia, các người nghe Oản Oản đi, ở lại thêm mấy ngày nữa, mấy ngày này, chúng ta định g.i.ế.c hai con lợn nuôi trong nhà, các người mang về ăn một ít."

Lý Tam Nương nghe xong liên tục lắc đầu: "Không được, không được! Sao mà được!"

Tàn mẫu vội nói: "Vậy thì ở lại ăn vài bữa thịt lợn cũng được mà!"

Giang Hiền Vũ nhìn Lý Tam Nương, trầm ngâm một lát nói: "Vậy được, chúng ta ở lại giúp đi, trời tuyết lớn thế này, hai con lợn cũng không dễ dọn dẹp."

 

Giang Oản Oản cười nói: "Sắp g.i.ế.c lợn rồi sao? Lợn nhà chúng ta một con cũng phải bốn năm trăm cân! Hai con lợn chắc được rất nhiều thịt!"

Nàng ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp: "Đến lúc đó một ít chúng ta dùng để làm thịt xông khói, một ít dùng để làm lạp xưởng đi!"

Giang Oản Oản không khỏi nhớ tới món cơm niêu thơm phức, bên trong có lạp xưởng mùi khói thơm nức, ngon lắm!

Mấy người họ nghi hoặc nhìn nàng, vẫn là Tần Tĩnh Trì hỏi: "Lạp xưởng là thứ gì vậy?"

Nghĩ một lúc, Giang Oản Oản nói: "Ôi, đến lúc làm thì biết thôi, mọi người yên tâm, ngon lắm!"

Vài ngày sau, sáng sớm, ngoại trừ Đoàn Đoàn vẫn ngủ như một chú heo con, mọi người trong nhà đều đã thức dậy, bếp lò ở ngôi nhà bên cạnh cũng đã sớm nhóm lửa, còn đun một nồi nước nóng to.

Sau khi trời sáng trưng, trong căn nhà cũ không ngừng vang vọng tiếng heo kêu, từ từ yên lặng lại.

 

Đoàn Đoàn nằm trong chăn nhíu mày, gãi gãi lỗ tai rồi tiếp tục phát ra tiếng ngáy nhỏ.

"Tần thúc Tần thẩm, con heo này của nhà thúc thẩm thật là lớn."

Thợ g.i.ế.c lợn được mời đến hôm nay là ở thôn bên cạnh, năm nào hắn ta cũng đến thôn Tần gia g.i.ế.c lợn, nên cũng quen mặt với Tần phụ Tần mẫu.

Tần phụ cười nói: "Haha... Thức ăn cho lợn nhà ta ăn vào mùa đông đợt này không tốt lắm, khiến nó gầy đi một chút rồi đấy!”

Cho dù ai được khen lợn nhà mình to, nuôi tối thì cũng sẽ vui vẻ một lúc lâu, Tần phụ Tần mẫu cũng không ngoại lệ.

Thợ g.i.ế.c heo: "Con lợn nhà thúc thẩm năm nay là một trong hai con lợn lớn nhất mà ta từng g.i.ế.c trong năm nay."

Hắn ta lại hỏi: “Năm nay thịt heo này của nhà thúc thẩm có kéo đến huyện bán không?”

Tần phụ nghe xong lắc đầu liên tục: "Không bán không bán, nhà chúng ta đông người, trong nhà ăn cũng không đủ!"

Thợ g.i.ế.c lợn nghe xong lời này, vô cùng kinh ngạc, hai con lợn béo lớn như vậy sao có thể không bán, con lợn hai trăm cân của nhà khác còn phải chia một nửa ra bán!

Hắn ta lắp bắp nói: "Thịt heo này cộng lại cũng cỡ tám chín trăm cân! Thật sự không bán sao?"

Tần mẫu nói: "Chúng ta không bán, chỉ biếu tặng, để lại cho trong nhà ăn cũng sẽ không còn dư lại gì."

Thợ g.i.ế.c lợn sững sờ gật đầu: “Được.”

Sau khi phụ dựng con lợn lên, thợ g.i.ế.c lợn nhanh chóng nhúng lông lợn với Tần Tĩnh Trì và Đại Ngưu, tiếp theo là cắt thịt lợn.

Rất nhanh, từng miếng thịt lợn nặng khoảng mười cân được xếp ngay ngắn khắp sân.

Thợ g.i.ế.c lợn thường không lấy tiền khi g.i.ế.c lợn cho nhà khác, chỉ lấy lông lợn của chủ nhà là được, còn lại thì tùy thuộc vào chủ nhà là người như thế nào, có người hào phóng có thể cho hai ba cân thịt lợn làm tiền công.

Tần Tĩnh Trì thấy hắn ra xách heo lông chuẩn bị đi thì vội đưa một miếng thịt lợn lớn cho hắn ta: "Ngươi cũng cực khổ, miếng này thịt ngươi mang về ăn đi."

Người g.i.ế.c lợn nhìn miếng thịt lợn to đùng được xách trong tay hắn, hai mắt mở to. Hắn ta thường xuyên g.i.ế.c lợn nên rất hiểu, miếng thịt này ước chừng phải mười cân!

"Thật... Thật sự cho ta sao?"

Tần Tĩnh Trì bật cười đưa thịt lợn về trước: “Đúng, tặng ngươi!"

Cuối cùng thợ g.i.ế.c lợn xách lông lợn và thịt lợn ra khỏi sân với khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, hôm nay hắn ta thực sự kiếm được bộn tiền!

Tần mẫu thấy hắn ta đi, cười nói: "Tiểu tử nhà họ Lâm này khá tốt, trước đây cha của tiểu tử này cũng là thợ g.i.ế.c heo! Bây giờ cha nó đã không còn, những năm tháng này nó đi theo học hỏi cũng không uổng phí, nhìn thoáng qua cũng đủ biết thịt này nó cắt tốt thế nào!"

Tần phụ cười nói: “Đúng vậy, quả thật không tệ, khi g.i.ế.c lợn cũng không để lãng phí một giọt m.á.u lợn nào.”

Để lại một phần ba lượng thịt để làm lạp xưởng, phần thịt còn lại để dành một phần ăn trong thời gian này, phần còn lại đều ướp muối, hai ngày nữa sẽ hun khói.

Nhưng Tần Tĩnh Trì rất thích thịt lợn tươi nên khi mọi người chuyển thịt vào nhà, Giang Oản Oản đã lợi dụng lúc Tần Tĩnh Trì không để ý, bỏ mấy miếng vào không gian.

Vài miếng này trong số rất nhiều miếng thịt nên Tần phụ Tần mẫu không phát hiện ra.

Dọn dẹp xong thịt, Giang Oản Oản xách một miếng thịt cho Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý mỗi người một miếng.

"Đại Ngưu ca, A Chính ca và Tam ca, các huynh cầm thịt này trở về nếm thử đi."

Ba người liên tục xua tay, Lý Quý nói: "Không được, không được! Chúng ta chỉ tới giúp một chút thôi, sao có thể nhận một miếng thịt lớn như vậy được!"

Tần Tĩnh Trì nhét sợi dây đang treo miếng thịt vào tay họ: "Sao các huynh cứ khách sáo thế này! Mấy ngày nay các huynh cũng đã vất vả chuyện cửa tiệm rồi!"

Thật ra cửa tiệm của họ cũng được coi là mở chung, ngoài lúc mua, những việc khác Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cơ bản đều không quản nữa.

Tần phải đang nói: “Hả, đây là đều chúng ta nên làm!"

Giang Oản Oản nói: "Các huynh còn khách sáo như vậy nữa, sau này bọn muội cũng không dám tìm các huynh giúp."

Mấy người họ nghe lời này của nàng, mới nhận thịt.

Đại Ngưu nói: "Vậy... Vậy thì đa tạ các đệ, việc này cũng không tính làm gì, đã nhận một miếng thịt lớn của các đệ, thật xấu hổ!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Đại Ngưu ca, các huynh cầm đi, lấy về xào cho tiểu tử nhà mình ăn."

“Được được được.”

Đợi mọi người đi hết, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới mỗi người cầm một miếng thịt, xách một miếng gan lợn, mỗi người bưng một chậu tiết lợn về, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đi theo sau họ khóa cửa, cũng cùng nhau đi ra ngoài.

Để đồ vào bếp, Giang Oản Oản nói với Tần Tĩnh Trì: "Chàng mau đi gọi heo nhỏ lười nhà mình dậy đi, ta ở đây làm cơm."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được."

Sau khi Tần Tĩnh Trì lên lầu, Giang Oản Oản bắt đầu rửa rau, cuối cùng chỉ xào một đĩa thịt xào lớn, một đĩa gan lợn xào, tiếp theo là món chính, chính là tiết lợn.

Trong nồi đang đun một nồi canh cải thảo, chuẩn bị một phần nước chấm cho mỗi người, Giang Oản Oản vội bưng rau và tiết lợn tươi lên bàn, tiếp đó bưng nồi canh cải thảo đã đun lên bếp nhỏ bên cạnh bàn ăn để tiếp tục đun.

Lúc này, Tần Tĩnh Trì đã ôm Đoàn Đoàn rửa mặt xong ngồi xuống ghế.

Đoàn Đoàn nhìn m.á.u lợn đỏ rực thì trợn to đôi mắt: “Cha, đây là con lợn đã g.i.ế.c của chúng ta sao?”

Trước đây Tần phụ Tần mẫu cũng đã cho lợn ăn, lúc g.i.ế.c lợn Đoàn Đoàn cũng ở đó, nó biết tiết lợn này là thứ còn lại sau khi g.i.ế.c lợn.

"Đúng vậy, hôm nay thức ăn đều là thịt heo tươi! Con cũng ăn nhiều tiết lợn một chút.”

Đoàn Đoàn bĩu môi nói: "Tế tại sao không gọi Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn cũng không biết!”

Tần mẫu ở bên cạnh cười nói: "Nói cho con biết, con lại ngăn cản chúng ta không cho giết."

Năm ngoái Đoàn Đoàn ở nhà họ, vốn nói là muốn ăn thịt lợn tươi, rất vui vẻ, kết quả đến lúc g.i.ế.c lợn, tiểu tử này nhìn con lợn đã ôm chân thợ g.i.ế.c lợn, vừa khóc vừa kêu không cho giết.

Bình Luận (0)
Comment