Khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bước vào tiệm, Đoàn Đoàn và Nhị Oa đã ra khỏi sân sau, đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ giúp xâu thức ăn.
Giang Oản Oản tiến lại xoa đầu hai đứa nhỏ, nói với Kim Thị rằng: “Tẩu tử, ta sẽ đưa hai đứa đến tiệm lẩu ăn lẩu, mọi người cũng đang bận, đừng quản chúng nữa."
Cẩu Đản và Nhị Oa ngẩng đầu nhìn hai người họ, ngạc nhiên mừng rỡ lên tiếng: "Thúc, thẩm!"
Nhị Oa mỉm cười híp mắt: "Thẩm! Sao thẩm và Tĩnh Trì thúc tới đây vậy!"
Giang Oản Oản cười nói: "Chúng ta dẫn các cháu đi ăn."
Lúc này Kim Thị mới nói: "Oản Oản, hay là như vậy đi, lát nữa ta nấu cho chúng là được rồi."
Tần Tĩnh Trì nắm tay Đoàn Đoàn và Nhị Oa, nói: "Mọi người còn phải để ý đến chúng, dù sao bọn đệ cũng không bận ở tiệm, có thể giúp trông chúng."
Kim Thị mới gật đầu: "Được rồi, thật phiền hai người quá."
Dẫn hai tiểu tử ra khỏi cửa, Giang Oản Oản lại nói: “Tẩu tử, nếu lát nữa mọi người hết bận rồi thì đến tiệm lẩu hoặc tiệm hải sản ăn cơm đi, đừng tự nấu, mất công lắm!"
Tuy Kim Thị không định đi nhưng vẫn đáp: “Được được được, nếu chúng ta hết bận thì sẽ đến."
Đến tiệm lẩu, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì sắp xếp cho Đoàn Đoàn và Nhị Oa ngồi ở một chiếc bàn trống ở góc, rồi vào bếp lấy thức ăn cho chúng.
Nước lẩu và thịt được mang lên, hai đứa nhỏ vui vẻ ăn uống. Thỉnh thoảng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì giúp chúng nhúng thức ăn hoặc gắp thịt, tiện thể cầm sổ sách ra xem.
Giang Oản Oản tiến lại gần Tần Tĩnh Trì, cùng xem sổ sách nhưng khi thấy lợi nhuận ghi trên đó, không khỏi kinh ngạc. Thời gian này bận rộn, cũng không để ý nhiều đến sổ sách, vậy mà giờ một ngày đã có thể kiếm được hai trăm đến ba trăm lượng bạc, ngay cả tiệm hải sản nhỏ hơn cũng có thể thu về khoảng một trăm năm mươi lượng mỗi ngày.
"Tĩnh Trì, một ngày chúng ta lại có thể kiếm được nhiều lợi nhuận như vậy sao?"
Tần Tĩnh Trì mỉm cười gật đầu: "Cả tiệm lẩu lẫn tiệm hải sản của chúng ta, cả ngày không lúc nào ngớt khách, hơn nữa giờ Tần Tiểu Quang và Lâm Lộ Lâm Giang đều phải đến tối mịt mới nghỉ, đương nhiên sẽ kiếm được không ít."
Giang Oản Oản gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là chúng ta cho Lý Nghiêm và Lâm Lộ làm chưởng quầy đi, có lúc chúng ta không đến tiệm, phải có người quản việc chính mới được."
"Lý Nghiêm làm việc cẩn thận, tính toán chưa bao giờ sai sót, những người khác lại không giỏi lắm, hơn nữa phẩm chất cũng tốt, trước hết cứ để đệ ấy làm, Lâm Lộ rất đĩnh đạc, làm chưởng quầy cũng không tệ. Những người khác ngày nào cũng bận rộn như vậy cũng rất vất vả, vậy thì tăng lương cho họ đi. Cũng sắp đến Tết rồi, đến lúc đó phát cho họ chút đồ ăn và tiền thưởng cũng được."
Tần Tĩnh Trì cười gật đầu: "Được, đều nghe nàng."
Đợi Nhị Oa và Đoàn Đoàn ăn xong lẩu và tiêu thức ăn, thấy bên ngoài lại có tuyết rơi, Giang Oản Oản đã đưa hai tiểu tử lên ký túc xá của đám tiểu nhị ở tầng trên, có một chiếc giường tầng được trải chăn, nhưng bình thường không có ai ngủ nên Giang Oản Oản sắp xếp cho hai đứa ngủ trên giường.
"Cẩu Đản, Nhị Oa, bên ngoài trời rất lạnh, hai cháu ngoan ngoãn nằm ở trên giường ngủ một giấc đi."
Hai tiểu tử vùi lấp mình trong chăn rồi cười khanh khách gật đầu: "Vâng."
"Dạ biết, thẩm."
Đợi trời dần tối, Giang Oản Oản bảo mấy người Tần Tiểu Quang nghỉ ngơi, Tần Tĩnh Trì cũng đến tiệm hải sản bảo nhóm người Lâm Lộ đóng cửa, rồi đến tiệm lẩu.
Đợi mọi người ngồi vào bàn, Lâm Lộ nghi hoặc hỏi: “Tĩnh Trì ca, sao hôm nay lại bảo bọn đệ nghỉ sớm vậy? Còn nhiều khách chỉ đến ăn vào buổi tối."
Tần Tĩnh Trì nghiêm túc nói: "Hôm nay, có chuyện muốn tuyên bố."
Mọi người thấy mặt hắn không có nụ cười, đều có chút bồn chồn.
Thẩm Mộc tiến lại gần Tần Tiểu Quang nói nhỏ: “Tiểu Quang, có phải lão bản và lão bản nương thấy trong tiệm có quá nhiều người, muốn đuổi việc vài người không?"
Tần Tiểu Quang hơi căng thẳng gật đầu: "Không biết.”
Tần Tiểu Quang nghĩ, tiệm lẩu của họ có tổng cộng sáu người, tiệm hải sản tuy không lớn nhưng cũng có bốn người, quả thực có hơi nhiều, ước chừng đuổi việc một hai người cũng rất có khả năng.
Thấy vẻ mặt của mọi người vừa nghiêm túc vừa lo lắng, Giang Oản Oản cười nói: "Mọi người đừng lo lắng, là chuyện tốt!"
Tần Tĩnh Trì bên cạnh cũng bắt đầu cười lên: "Đối với mọi người mà nói đúng là chuyện vui, mọi người đừng có lo lắng."
Lâm Giang nghi ngờ hỏi: "Đó là... Chuyện gì?"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, mới bắt đầu nói: “Là như vầy, mỗi ngày mọi người vất vả thế nào chúng ta đều thấy trong mắt, hôm nay cũng vừa tròn một tháng tiệm lẩu của chúng ta khai trương, cũng nên phát tiền công cho mọi người rồi, dưới đây ta đọc tên thì lên lĩnh tiền công."
Mọi người nghe xong, mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nghĩ đến việc sắp được lĩnh tiền công thì lại vui vẻ, ngồi trên ghế nhỏ giọng bàn tán.
Giang Oản Oản khẽ cười một tiếng rồi nói: "Tiệm hải sản cũng nên phát tiền công, cứ bắt đầu từ mọi người đi."
"Lâm Lộ Lâm Giang, các đệ năm lượng!"
Hai người nghe thấy tên mình, vừa đứng dậy khỏi ghế thì nghe thấy nàng nói tiếp, khiến hai người đều trợn tròn mắt.
Lâm Lộ ngây ngốc hỏi: "Tẩu tử, cái này... Cái này không đúng, bọn đệ... Bọn đệ không... Không có…”
Hắn ta còn chưa nói xong, Giang Oản Oản đã ngắt lời: "Bây giờ mỗi ngày các đệ vất vả như vậy, nghỉ ngơi cũng rất muộn, cho nên chúng ta tăng tiền công cho các đệ, về sau hai người làm việc cho tốt là được."
Hai huynh đệ nhận lấy tiền mới mặt đỏ bừng vì kích động, cùng nói: “Đa tạ tẩu tử, đa tạ Tĩnh Trì ca!”
Lâm Lộ lại nói: "Bọn đệ… Bọn đệ chắc chắn sẽ nấu hải sản thật tốt!”
Những người khác ngồi đó, nhìn thấy số bạc trong tay họ đều tỏ vẻ hâm mộ, nhưng lại nghĩ đến việc hai huynh đệ người ta là đầu bếp, tiền công chắc chắn cao nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ là theo từng người lĩnh tiền công của mình, vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người vẫn không hề giảm đi.
Trương thúc Trương thẩm mỗi người lĩnh bốn lượng, tất cả mọi người trong tiệm lẩu cũng mỗi người lĩnh bốn lượng.
Tần Tiểu Quang ngơ ngác nhìn số bạc trong tay, nói với Lý Nghiêm cũng đang ngơ ngác bên cạnh: "A Nghiêm, ngươi... Ngươi mau nhéo ta một cái, đây là thật sao?"
Lúc họ đến thì nói là hai lượng bạc, chỉ hai lượng bạc này cũng là số tiền mà người trong thôn làm việc nặng một tháng cho nhà giàu có ở huyện mới được, vậy mà bây giờ số bạc nhận được lại tăng gấp đôi!
Thẩm mộc nghe được lời của hắn ta, cũng đưa tay mình ra nói: “A Nghiêm, ngươi... Ngươi cũng bóp bóp ta!”
Chỉ là còn chưa đợi Lý Nghiêm nói gì, Giang Oản Oản lại tiếp tục nói: “Đôi khi ta và Tĩnh Trì có thể rất bận, không đến tiệm được, cho nên chúng ta muốn chọn ra hai người trong mọi người làm chưởng quầy.”
Lúc này lời nàng nói lại giống như một quả b.o.m nổ dưới nước, khiến mọi người càng thêm kích động.
Nàng cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Tiệm hải sản chính là Lâm Lộ đi, đệ ấy làm người chững chạc thực tế, làm việc cũng cẩn thận, xứng đáng làm chưởng quầy.”
Nàng lại nói tiếp: “Tiệm lẩu thì là Lý Nghiêm, đệ ấy tính toán rất tốt, làm việc cũng linh hoạt nghiêm túc, phẩm chất cũng rất tốt.”
"Nhưng mọi người cũng đừng đố kỵ với họ, đây đều là chúng ta tự quyết định, những người khác không làm chưởng quầy, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi mọi người. Vả lại nếu họ làm chưởng quầy thì mọi việc đều phải do họ xử lý, cũng không nhàn nhã đâu."
Tần Tiểu Quang ngẩn người rồi vội nói: “Tẩu tử, chúng ta cũng không làm được chưởng quầy! Lý Nghiêm làm là đúng! Cứ để Lý Nghiêm làm đi!"
Bọn họ người cũng gật đầu liên tục, tựa như chưởng quỹ là cái gì cực khổ lắm vậy.
Thẩm Mộc vỗ n.g.ự.c nói cùng Tần Tiểu Quang: "Tiểu Quang, hù c.h.ế.t ta, may mà không phải chọn chúng ta, sao chúng ta có thể làm chưởng quỹ! Vẫn là bưng thức ăn mang thức ăn là thích hợp với ta."