Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 17

Đoàn Đoàn nhìn dáng vẻ cha mình quả thật không muốn ăn, mới thỏa hiệp nói: "Được rồi!"

Sau đó liền vô cùng trân trọng mà ăn một viên.

Cậu bé nhai nhai, cảm nhận được xâu mứt quả ngọt ngào, rõ ràng là ăn rất ngon, cậu bé nghĩ mãi không ra vì sao cha lại không thích.

Cậu bé ăn hai viên, lại đưa qua cho Giang Oản Oản: "Nương! Vẫn còn, mau ăn đi!"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Nương không ăn, bảo bối mau ăn đi!"

Đoàn Đoàn mở to đôi mắt tròn tròn: "Thật sự không ăn sao?"

"Thật sự không ăn. Nếu Đoàn Đoàn thích, sau này nương lại mua cho con."

Đoàn Đoàn nghe thấy lời này, cậu bé cười đến mức đôi mắt đều híp lại, còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

"Dạ! Sau này Đoàn Đoàn vẫn muốn ăn!"

 

Một nhà ba người trông coi bàn ghế một hồi lâu, mới có khách tới.

Một nữ nhân trung niên buồn bã đi đến trước mặt họ, cẩn thận đánh giá cái bàn một chút, mở miệng nói: "Bàn nhỏ này các ngươi bán thế nào vậy?"

Giang Oản Oản không biết giá cả, nên sẽ không mở miệng.

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cái, mới trả lời: "Đại nương, cái này hai trăm năm mươi văn."

Nữ nhân kia lắc đầu: "Ngươi cũng quá gian trá đi! Sao có thể giá cao như vậy."

Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tĩnh Trì nhăn mi lại, chỉ biết giá cả mà hắn đưa ra đã rất hợp lý rồi, lại nói: "Đại tỷ, bàn nhỏ này của nhà chúng ta có được làm tốt hay không, chắc người cũng nhìn ra được, còn khắc hoa tinh xảo thế này, ở nhà người khác cùng một mức giá cũng không mua được chất lượng tốt như vậy đâu."

 

Thấy sắc mặt nữ nhân có chút thả lỏng, nàng vội vàng mở miệng nói: "Thế này đi, hôm nay người là vị khách đầu tiên của chúng ta, ta giảm giá cho người mười văn tiền, được không?"

Nữ nhân kia ngẫm nghĩ một hồi lâu, nghĩ đúng là chất lượng của bàn nhỏ này rất tốt, nàng ta đã đi mấy nhà rồi mà chỉ nhìn trúng cái này, khẽ cắn môi: "Vậy… Được rồi!"

Nói xong liền đưa cho Giang Oản Oản hai trăm bốn mươi văn tiền.

Đưa tiền xong, nữ nhân lại do dự buồn rầu đứng lên: "Cái bàn này ta cũng không tiện di chuyển lắm! Lão bản, hay là ngươi giúp ta chuyển nó vào trong nhà đi, nhà của ta không xa, ngay tại phía trước con phố kia."

Giang Oản Oản cười gật gật đầu: "Yên tâm, có thể đưa tới giúp ngài."

Nghe vậy Tần Tĩnh Trì đêm cái bàn để kên xe đẩy: "Đại tỷ, vậy ngài dẫn đường đi."

"A! Được!"

Lúc Tần Tĩnh Trì trở về, Giang Oản Oản đã bán được hai cái ghế dựa, giá là do nàng dựa theo giá của cái bàn phỏng chừng đại khái: "Ta bán được hai cái ghế dựa, mỗi cái một trăm văn."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Ừ! Giá cả cũng xấp xỉ chừng đấy."

Một nhà ba người bán một ngày, mặt trời chậm rãi xuống núi, mới bán hết được toàn bộ.

Cuối cùng tính toán lại một chút, khoảng chừng hơn một lượng bạc một chút.

Giang Oản Oản cầm một trăm văn: "Ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi tới tiệm bán thịt nhìn xem."

Mà Đoàn Đoàn tựa vào đầu vai Đoàn Tĩnh Trì, đã buồn ngủ rồi.

Tần Cảnh Trì nhẹ nhàng đỡ cái đầu nhỏ của cậu bé, lên tiếng: "Được! Nàng đi đi, quay về sớm một chút."

Lúc Giang Oản Oản đi vào tiệm thịt heo, thịt ở bên trong đã được bán gần hết, còn dư chút xương sườn, giò heo cùng với lòng.

Trong những cửa hàng thịt heo này, thịt mỡ nói chung là đắt nhất, cũng phải hai mươi văn một cân, thịt nạc mười sáu văn, xương sườn và những thứ tương tự khoảng mười văn là có thể mua được, trong khi chân lợn và lòng lại rất rẻ, hai ba văn là có thể mua một cân.

Lúc Giang Oản Oản đến, lão bản tiệm thịt đã chuẩn bị dọn quán, cho nên những thứ còn lại đều bán đặc biệt rẻ, Giang Oản Oản lại trả giá thấp xuống, cuối cùng tiêu ba mươi văn tiền mua năm cân xương sườn.

Nhìn thấy chân giò rất lớn, bỏ ra bảy văn mua hết bốn cái chân giò.

Vốn chân giò cũng đã có rất ít người mua, lão bản nửa bán nửa tặng luôn.

Nghĩ đến trong nhà chỉ có đường trắng, Giang Oản Oản lại đến tiệm bán lương thực mua vài cân đường phèn.

Lúc mang theo đồ đạc trở về, Đoàn Đoàn đã tỉnh ngủ rồi, vẫn ôm cổ Tần Tĩnh Trì, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ râu của hắn, vừa cọ vừa cười, chơi vui đến quên trời quên đất.

Giang Oản Oản nhìn thấy ý cười nồng đậm từ đôi phụ tử ở phía xa xa, trong lòng mềm mại.

"Đoàn Đoàn, Tĩnh Trì, ta đã mua lòng rồi, chúng ta trở về đi."

Tần Tĩnh Trì một tay ôm Đoàn Đoàn, vội cầm lấy đồ trong tay nàng bỏ lên trên xe đẩy, sau đó cũng đặt thằng nhãi con nhà mình lên trên, cười nói: "Chúng ta trở về thôi!"

Mặt trời đã bắt đầu xuống núi, những tia nắng xuyên qua dãy núi phía xa, tỏa ánh vàng rực trên cánh đồng. Một gia đình ba người đi dọc con đường trên cánh đồng trong ánh hoàng hôn, vừa cười vừa đi về nhà.

Lúc ba người về đến nhà, ánh sáng vẫn khá tốt, sắc trời cũng chưa hoàn toàn tối hẳn.

Tần Tĩnh Trì ôm Tiểu Đoàn Tử xuống, lại dỡ đồ đạc trên xe đẩy xuống.

Nhìn thấy đồ vật trong tay, trong lòng Tần Tĩnh Trì chua xót không thôi, nhíu nhíu mày, kéo tay Giang Oản Oản qua nói: "Sau này ta sẽ làm nhiều công việc hơn, cố gắng cho nàng và Đoàn Đoàn một cuộc sống thật tốt, nàng đừng sợ tiêu nhiều tiền, về sau mua nhiều thịt hơn một chút đi, chân giò không chỉ không có thịt mà còn rất tanh!"

Giang Oản Oản cười khổ mà nhìn hắn: "Mấy thứ này nếu làm tốt, so với thịt mỡ nguyên chất và thịt nạc nguyên chất đều ngon như nhau!"

"Ngươi đừng quản nữa, chờ ăn là được!"

Tần Tĩnh Trì lộ vẻ hoài nghi cười cười, bất đắc dĩ nói: "Được rồi."

Giang Oản Oản nhìn thấy dáng vẻ không tin của hắn, hết cách mà lắc đầu, cầm đồ đạc đi vào phòng bếp.

Khoan chưa ăn giò heo, mặc dù thời tiết đã bắt đầu lạnh nhưng Giang Oản Oản vẫn treo nó vào trong nước giếng.

Đầu tiên hấp cơm, sau đó chặt sườn thành từng miếng nhỏ, chần trong nồi, vớt ra xả qua nước lạnh, nàng tính làm món sườn heo om!

Đổ dầu vào nồi, thêm đường phèn vào xào đến khi đường chuyển màu thì đổ sườn vào, thêm hành, gừng, tỏi, ớt khô, hồi, lá nguyệt quế và nước tương vào xào vài lần, thêm nước nóng vào, đậy nắp nồi rồi đun nhỏ lửa từ từ.

Trong khi hầm sườn, Giang Oản Oản lấy một củ khoai tây lớn, gọt vỏ và cắt thành từng miếng lớn để chút nữa dùng.

Khi sườn đã hầm mềm thì cho những miếng khoai tây đã được cắt thành từng miếng vào tiếp tục hầm, khi khoai đã hầm đến khi mềm ngon miệng, nước súp gần cạn thì lại nêm thêm chút muối cho vừa ăn.

Giang Oản Oản nhìn thấy màu thịt xinh đẹp, ngửi thấy mùi hương thơm ngon nhịn không được nếm một chút, xương sườn và khoai tây đều mềm ngon miệng, mùi thơm đậm đà!

Nếm thử một miếng xong, Giang Oản Oản vẫn chưa hài lòng, nàng nhanh chóng đổ hết sườn, súp và nước canh vào nồi sành, rắc thêm chút hành lá cắt nhỏ rồi dọn ra bàn.

Giữa trưa hôm nay ở huyện họ chỉ ăn một chút bánh, sớm đã đói không chịu được!

Đoàn Đoàn vốn đi theo cha vào phòng làm gỗ chơi, sau đó cái mũi nhỏ giật giật, liền nhanh chóng lôi kéo Tần Tĩnh Trì đi tới phòng nhỏ: "Cha, thơm quá nha! Chúng ta nhanh lên! Đoàn Đoàn đói quá.”

Đi vào, Tiểu Đoàn đã linh hoạt dùng cả tay và chân trèo lên ghế, muốn nhìn thử xem trong nồi sành là món ngon gì.

Giang Oản Oản vội vàng kéo cậu bé để cậu bé ngồi yên: "Đoàn Đoàn đừng vội, nương xới cơm cho con trước đã!"

Xới cơm cho cả ba người xong, Giang Oản Oản gắp xương sườn cùng khoai tây cho Tần Tĩnh Trì với Đoàn Đoàn.

"Mau nếm thử! Ăn có ngon không!"

Tần Tĩnh Trì gắp miếng xương sườn bỏ vào miệng, mới vừa nhai hai cái đã kinh ngạc nhìn Giang Oản Oản, Giang Oản Oản kiêu ngạo cười: "Thế nào? Ta đã nói với ngươi là ăn rất ngon rồi mà!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu thật mạnh: "Thơm!" Xương sườn mềm mại ngon miệng, nhai một chút, vừa nhai đã có mùi thơm mặn của nước súp tan ra trong miệng!

Bình Luận (0)
Comment