Mọi người đều chưa từng trồng, vì vậy đều đến nhà họ Tần để học hỏi.
Thời mạt thế, mặc dù khí hậu không tốt nhưng Giang Oản Oản cũng từng trồng lương thực, cho nên nàng đều biết cách trồng.
Khoai tây to hơn thì cắt thành bốn miếng, nhỏ hơn thì cắt đôi, chỉ có những củ to bằng ngón tay cái của nam tử trường thành thì không cần cắt, có thể trực tiếp trồng.
Thời đại này cũng có phân bón, chỉ là rất đơn giản nhưng có còn hơn không.
Đầu tiên đào từng hố nhỏ trên đất khô, sắp xếp đều đặn, khoảng cách giữa các vị trí vừa phải, sau đó cho một miếng khoai tây vào mỗi hố nhỏ, cho phân bón làm từ rau dại hoặc lá cây vào, tiếp đó rắc một lượng phân bón thích hợp, cuối cùng là lấp hố nhỏ thành gò đất nhỏ, cứ như vậy là đã trồng xong.
Người trong thôn vừa học vừa giúp họ, vì vậy trong hai ngày này khoai tây của nhà họ đã trồng được gần hết.
Lúc này, mọi người cũng học được kha khá rồi, vì vậy đã trở về nhà bận rộn với ruộng đất của mình.
Vài ngày sau, trên những cánh đồng rộng lớn của thôn Tần gia, khắp nơi đều là người, ai nấy đều hăng hái bận rộn trên ruộng đất của mình, thỉnh thoảng còn xả cổ họng hỏi những người khác đã trồng được bao nhiêu rồi, cảnh tượng làm ruộng trông giống như đi họp chợ vậy, rất náo nhiệt.
Cả khe núi đều vang vọng tiếng cười nói của mọi người, hương thơm của hoa dại trên núi thoang thoảng, thấm vào lòng người.
Tuy nhiên, trong lúc bận rộn, mọi người cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến xem ruộng đất của người khác, để tránh người khác làm sai, hoặc để phòng ngừa nhà mình trồng sai.
Trên bờ ruộng, một đám tiểu hài tụ tập lại với nhau, hoặc đan dây thừng chơi, hoặc thỉnh thoảng đuổi bắt nhau, dù sao xung quanh đều là người trong thôn, mọi người cũng không quản đám tiểu tử này.
Còn Đoàn Đoàn thì bước những bước chân ngắn ngủn theo sau Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân, cùng họ xách bánh táo đỏ và trà đến, nhìn trái nhìn phải, không thấy cha mình và những người khác thì cất giọng mềm mại như sữa gọi: "Cha! Tiểu thúc thúc! Gia gia! Mọi người đang ở đâu vậy?"
Tần Tĩnh Trì nghe thấy giọng nói của bánh bao nhỏ thì vội ngẩng đầu lên: "Nhi tử! Ở đây!"
Đoàn Đoàn nhìn kỹ, thấy Tần Tĩnh Trì đang vẫy tay với mình ở một thửa ruộng không xa bên trái, cậu bé nhanh chóng chạy đến, cười híp mắt ôm lấy chân Tần Tĩnh Trì: "Cha, nương làm bánh, còn có trà, chúng con cố ý mang đến cho cha!"
Vừa nói xong thì Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân đã xách đồ đến.
Giang Oản Oản đặt đồ xuống cầm một miếng bánh táo đỏ đút cho Tần Tĩnh Trì, sau đó lại nói với Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ: "A Nghiễn, cha, hai người mau đến ăn đi, bánh táo đỏ hôm nay hấp, cũng không khác gì bánh nướng, nhưng cũng rất thơm ngọt."
Lý Tuyết Trân thì kéo Tần Tĩnh Nghiễn sang một bên, kiễng chân lên lau mồ hôi cho cậu.
Tần phụ nghe xong, cũng thu dọn một chút vội vàng ngồi xuống bờ ruộng.
Đoàn Đoàn thấy tay gia gia mình còn dính đất đã vội cầm một miếng bánh táo đỏ, đút cho ông: "Đoàn Đoàn đút cho gia gia, gia gia há miệng nào!"
Tần phụ cười ha ha nhìn tôn tử ngoan của mình, nghe lời cậu bé cúi đầu ăn từng miếng một.
"Tôn tử ngoan cũng ăn đi! Đừng chỉ đút cho gia gia thôi."
Tiểu gtử lắc đầu: "Ừm... Đoàn Đoàn ở nhà đã ăn rất nhiều rồi! Ăn không nổi nữa."
Đút xong một miếng bánh táo đỏ, tiểu tử lại cẩn thận rót cho ông một tách trà bưởi: "Gia gia mau uống trà đi."
Mùa xuân ấm áp, gió nhẹ thoảng qua mang theo chút hơi lạnh nhưng vừa làm xong việc thì lại là lúc nóng nực, ăn bánh ngọt, uống trà rồi hóng gió như thế này thật là thoải mái.
Tần phụ uống trà, nhắm mắt lại một cách thoải mái.
Đoàn Đoàn thấy vậy, cũng cúi đầu uống một ngụm nhỏ ở miệng bên kia của tách trà: "Oa! Trà bưởi mát lạnh ngon quá!"
"Thế thì tôn tử ngoan uống nhiều vào."
"Vâng vâng!"
Đoàn Đoàn chẹp miệng lại uống một ngụm, rồi đưa tách trà cho Tần phụ: "Gia gia uống!"
Đợi ba người Tần phụ, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn ăn no uống đủ, trong giỏ vẫn còn rất nhiều bánh táo đỏ.
Đoàn Đoàn nhìn nhìn rồi nắm tay Giang Oản Oản nói: "Nương ơi, con chia bánh còn lại cho Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca ăn, được không ạ?"
Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé gật đầu: "Đi đi, cầm giỏ cẩn thận, đừng chạy!"
"Vâng ạ."
Đoàn Đoàn đi đến bên ruộng nhà Cẩu Đản thì thấy Cẩu Đản đang cầm một cái giỏ tre nhỏ, ném từng củ khoai tây xuống hố đất nhỏ.
Đại Ngưu và Kim Thị thì một người bón phân, một người lấp đất hố.
Đoàn Đoàn thấy Cẩu Đản không ngừng di chuyển thân hình nhỏ bé, vội vàng vẫy tay với cậu bé: "Cẩu Đản ca ca! Ca ơi!"
Cẩu Đản nghe thấy tiếng, vội ngẩng đầu lên thì thấy Đoàn Đoàn đến, nhanh chóng đặt giỏ tre nhỏ xuống chạy đến bên cậu bé: "Đoàn Đoàn, sao thế? Sao đệ lại đến đây?"
Đoàn Đoàn giơ giỏ trong tay lên lắc lắc: "Nương đệ làm bánh ngọt, Đoàn Đoàn đến tặng Cẩu Đản ca ca!"
"Đúng rồi, Nhị Oa ca ca đâu rồi ạ? Đoàn Đoàn đi cả đường không thấy huynh ấy."
Cẩu Đản khẽ cười rồi hướng về phía bờ ruộng nhà mình hét lên một tiếng, sau đó Nhị Oa từ bậc đất bên cạnh ruộng chạy lên: "Cẩu Đản ca ca, sao thế? Ồ, Đoàn Đoàn!"
Đoàn Đoàn đặt giỏ xuống dưới bóng cây, cười híp mắt mở tấm vải phủ trên giỏ ra: "Nhìn này! Là bánh ngọt!"
Đợi Cẩu Đản và Nhị Oa ăn xong, Đoàn Đoàn đã cầm hai miếng đi đến bên Đại Ngưu và Kim thị: "Thúc ơi, thẩm ơi, Đoàn Đoàn mang bánh ngọt đến cho thúc thẩm đây! Thúc thẩm mau ăn đi."
Đại Ngưu phủi tay, cười nói: "Tiểu Đoàn Đoàn, các cháu ăn có đủ không? Sao còn mang cho thúc thẩm nữa vậy?"
Đoàn Đoàn nghe xong, cười tít mắt: "Đủ ạ đủ ạ! Nương của cháu làm nhiều lắm!"
Kim Thị cười nói: "Thế Đoàn Đoàn ăn no chưa?"
"Thẩm ơi, Đoàn Đoàn ở nhà ăn nhiều lắm rồi ạ!"
Sau đó thấy tay hai người đều bẩn, Đoàn Đoàn bắt chước cách vừa nãy đút cho mỗi người vài miếng.
Đút bánh ngọt xong, thấy Đoàn Đoàn định đi, Đại Ngưu gọi cậu bé lại: "Tiểu Đoàn Đoàn, tối đến nhà Đại Ngưu thúc ăn cơm nhé? Gọi cả cha nương và gia gia nãi nãi đến nữa, hôm qua Đại Ngưu thúc mua hai con gà, tối Đoàn Đoàn đến phải ăn nhiều vào mới được."
Đoàn Đoàn nhớ tới thịt gà mềm mại, không khỏi nuốt nước miếng, đôi mắt sáng lấp lánh gật đầu: "Được ạ! Đại Ngưu thúc phải đợi Đoàn Đoàn đấy nhé! Đoàn Đoàn đi báo với cha nương đây!"
Nói xong, cậu bé nhảy tưng tưng đi về phía bóng cây.
Kim Thị vội vàng dặn dò: "Đoàn Đoàn, đi chậm thôi, đừng chạy, đừng nhảy, đường gồ ghề lắm, cẩn thận đấy."
Đoàn Đoàn nghe xong vội dừng bước, quay người lại gật đầu: "Biết rồi ạ, thẩm!"
Đi đến bên Cẩu Đản và Nhị Oa, Đoàn Đoàn thấy trong giỏ vẫn còn bánh táo đỏ nên đã bảo Nhị Oa cầm đi cho Tần Đắc Chính, sau đó mới xách giỏ đi về.
Đại Ngưu và Kim Thị nhìn theo tiểu tử từ từ đi đến bên ruộng nhà mình, rồi mới tiếp tục công việc trên tay.
Buổi tối, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản xách theo mấy cân lạp xưởng đã dắt Đoàn Đoàn đến nhà Đại Ngưu, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đều hơi mệt nên đều lười đi, thế là không đi cùng họ.
Đến nhà Đại Ngưu mới phát hiện, họ không chỉ mua hai con gà trống lớn, mà còn mua thêm mấy cái giò heo.
Một nhà ba người ở đó ăn một bữa thật ngon, rồi mới thong thả về nhà.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản trồng nhiều khoai tây hơn nên trồng gần bốn ngày mới xong, còn những nhà khác trong thôn thì trồng ba ngày là xong, Lý Viễn cũng không dám để họ trồng quá nhiều nên mỗi nhà chỉ trồng khoảng hai mẫu.
Trồng xong khoai tây, họ lại theo Giang Oản Oản học cách trồng khoai lang và khoai lang tím, những thứ này trồng ít hơn nữa, mỗi nhà mỗi hộ đều chưa đến nửa mẫu.
Trồng xong những thứ này, người trong thôn cũng không được nghỉ ngơi lại phải trồng lúa nước, mặc dù mọi người đều lấy được khá nhiều giống mới từ Giang Oản Oản nhưng phương pháp trồng lúa nước thì mọi người đều rất thành thạo nên cũng không cần phải học.