Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 198

Ngay sau đó, cậu bé đưa tay nhỏ sờ bụng Giang Oản Oản, lại áp mặt nhỏ vào, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đệ đệ, hôm nay đệ ngoan không? Ở nhà phải nghe lời nương nhé! Không được để nương khó chịu!"

Giang Oản Oản xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé, cười nói: "Đệ đệ mới lớn bằng này, đệ đệ của con vẫn chưa nghe thấy đâu."

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Nãi nãi nói, nếu hài nhi trong bụng nương không ngoan, bụng nương sẽ rất đau!"

Tần Tĩnh Trì đi vào phía sau, nhấc Đoàn Đoàn lên rồi đặt lên bàn ăn ở phía trong cửa tiệm: "Được rồi, ăn cơm thôi."

Giang Oản Oản không có khẩu vị nên chỉ ăn đại khái, thỉnh thoảng gắp cho hai phụ tử họ một ít thức ăn.

“Oản Oản, hài nhi trong bụng đã được ba tháng rồi, ngày mai con cùng Tĩnh Trì đi báo tin vui này cho thân gia công và thân gia mẫu đi.”

Mấy hôm trước, Tần mẫu tính thời gian thì đã đủ ba tháng nên cũng có thể nói chuyện vui này rồi.

Đoàn Đoàn ngẩng đầu hỏi: "Nãi nãi ơi, vậy Đoàn Đoàn có thể nói với Cẩu Đản ca ca không ạ?"

 

Tần mẫu gật đầu: "Được!"

Đoàn Đoàn nghe xong lời này thì trong lòng vui vẻ không thôi, từ khi nương của cậu bé mang thai tiểu đệ, ngày nào đến học viện, cậu bé cũng muốn nói nhưng lại nhớ lời gia gia nãi nãi dặn là ba tháng đầu không được nói với ai, cho nên cậu bé đành phải cố nhịn nhưng bí mật làm cậu bé khó chịu!

"Tuyệt quá! Tuyệt quá! Vậy mai con đi học đường sẽ nói với Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bao Tử! Con có tiểu đệ đệ rồi!"

Giang Oản Oản nhìn Tần mẫu bất lực rồi nói: "Đoàn Đoàn, trong bụng nương có thể là muội muội, không nhất định là đệ đệ đâu."

Đoàn Đoàn nheo mắt cười: "Nương ơi, con thấy chắc chắn là đệ đệ!"

Tần mẫu cười nói: "Sau này nếu sinh muội muội, con cũng phải chơi với muội muội đấy!"

 

Đoàn Đoàn vỗ ngực: "Vâng vâng! Đoàn Đoàn thích cả đệ đệ lẫn muội muội!"

Hôm sau, Tần Tĩnh Trì đưa Đoàn Đoàn đến học viện trước rồi mới quay về nhà đón Giang Oản Oản cùng đi đến nhà Giang Hiền Vũ.

Nhưng vừa đến cửa, hai người đã nghe thấy tiếng ho không ngừng của Giang Hiền Vũ.

Giang Oản Oản nghe thấy tiếng ho gấp gáp không dứt, lòng thắt lại, liếc nhìn Tần Tĩnh Trì rồi lập tức đập cửa: "Cha nương! Con về rồi!"

Giang Hiền Vũ đang cho gà ăn trong chuồng gà cạnh sân, nghe thấy tiếng Giang Oản Oản vội vứt một nắm lá rau vào chuồng gà, nhanh chóng ra mở cửa.

"Oản Oản, khụ... Khụ... Tĩnh Trì khụ... Khụ... Các con... Các con đến rồi, mau vào đi!"

Giang Oản Oản lo lắng hỏi: "Cha, sao cha ho dữ vậy ạ? Cha có đi xem đại phu chưa? Cha ho bao lâu rồi?"

Giang Hiền Vũ xua tay: "Khụ... Khụ... Không... Không sao! Cha không... Khụ... Khụ... Không sốt, không sao đâu! Ho một thời gian sẽ khỏi thôi, khụ... Khụ... Năm ngoái cũng vậy, không phải cũng khỏi rồi sao."

Lý Tam Nương nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng ra đón, tiếp lời Giang Hiền Vũ: "Không sao đâu, cha con đã uống thuốc rồi, năm ngoái cũng ho một thời gian rồi tự khỏi, không cần lo lắng."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe vậy vẫn cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tần Tĩnh Trì nói: "Nhạc phụ, cha mau lên xe ngựa, con đưa cha đến y quán kiểm tra! Ho như vậy rồi mà còn không tới đại phụ thì làm sao được!"

Giang Oản Oản cũng gật đầu lia lịa: "Cha, đi thôi, đừng để chúng con lo lắng."

Giang Hiền Vũ không lay chuyển được họ, đành phải lên xe ngựa.

Giang Oản Oản dặn dò: "Tĩnh Trì, chàng đưa cha đi đi, thiếp và nương ở nhà đợi hai người, cần bắt thuốc gì thì cứ bắt."

"Ví tiền ở trên người chàng, chắc là đủ, đi nhanh đi."

Tần Tĩnh Trì đỡ Giang Hiền Vũ lên xe ngựa, vội vàng gật đầu: "Được, được, được, ta biết rồi, nàng cũng không khỏe, mau vào nhà với nhạc mẫu đi, ta đưa nhạc phụ chẩn bệnh xong sẽ về!"

Đợi xe ngựa đi xa, Lý Tam Nương mới dẫn Giang Oản Oản vào nhà.

Nhớ tới lời Tần Tĩnh Trì vừa nói, Lý Tam Nương vội hỏi: "Oản Oản, Tĩnh Trì nói con không khỏe, là sao vậy? Có nghiêm trọng không?"

Giang Oản Oản kéo bà ngồi xuống ghế, cười nói: "Nương ơi, nương yên tâm, con không sao."

Ngay sau đó, nàng đỏ mặt nói: "Con... Con có... Có thai rồi, mấy hôm nay ăn uống không ngon, buồn nôn."

Lý Tam Nương kinh ngạc mở to mắt, kêu lớn: "Có thai rồi!"

Lý Tam Nương vây quanh nhìn kỹ nàng: "Bụng con vẫn chưa thấy to mấy, mấy tháng rồi?"

Giang Oản Oản cười nói: "Ba tháng rồi, thực ra hai tháng đã chẩn ra rồi, nhưng gia gia nãi nãi của Đoàn Đoàn nói ba tháng đầu không được nói cho nhiều người biết, phải đợi đến khi tình hình của hài nhi ổn định hơn rồi mới nói, thế là mấy hôm nay vừa đủ ba tháng, con và Tĩnh Trì mới đến nói với hai người."

Lý Tam Nương cười gật đầu: "Họ làm vậy là đúng, ba tháng đầu không được cho người khác biết."

Ngay sau đó bà ấy lại quan tâm hỏi: "Vậy... Vậy có nghén nhiều không?"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Thực ra cũng bình thường, chỉ là thỉnh thoảng không ăn được cơm, mấy hôm nay bắt đầu buồn nôn rồi, cũng không biết mấy hôm nữa có nôn nhiều không."

Lý Tam Nương nắm tay nàng, nói: "Hy vọng nghén đừng nhiều quá, trước đây nương mang thai con, ngày nào cũng không ăn được cơm, nôn mấy tháng trời, lúc đó, cha con rất sợ, ngày nào cũng đi theo nương để chăm sóc nương, nhưng toàn làm hỏng việc."

"May mà sau đó không biết ông ấy lấy đâu ra mấy cân táo tàu, nương ăn vào mới đỡ hơn một chút."

Giang Oản Oản ôm lấy cánh tay bà ấy, nói: "Nương vất vả rồi, đa tạ nương."

Lý Tam Nương vỗ tay nàng, trên mặt nở nụ cười, cũng không nói gì thêm.

Một lúc lâu sau, Lý Tam Nương mới nói: "Oản Oản này, hay là con về đây ở một thời gian, nương chăm sóc cho con, được không?"

Nghĩ đến Giang Hiền Vũ đang ho không ngừng, lại nhìn ánh mắt ân thiết quan tâm của Lý Tam Nương, Giang Oản Oản im lặng một lúc lâu, mới nói: "Nương ơi, hay là nương và cha chuyển đến thôn Tần gia ở cùng chúng con đi."

"Hai người ở xa như vậy, con cũng không thể chăm sóc được, cha ho lâu như vậy rồi, mà con và Tĩnh Trì cũng không biết."

Nói xong những lời này, lòng Giang Oản Oản càng khó chịu hơn, hai người chỉ có mình nàng là nữ nhi, nàng lại ở xa, không thể chăm sóc tốt cho họ, chưa kể thỉnh thoảng hai cụ còn phải lặn lội đường xa đến đưa đồ ăn cho họ.

Hơn nữa, vì họ, sau khi Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương làm xong ruộng, lại mua thêm mấy chục con gà con, ngày nào cũng tận tình chăm sóc, hai người còn phải ra ngoài cắt rau xanh hoặc đào rau dại về cho gà ăn, nếu không phải vì nuôi để cho họ ăn, hai cụ đâu cần vất vả như vậy.

Nghĩ đến đây, Giang Oản Oản càng thấy mình bất hiếu, trong lòng vô cùng áy náy, bấy lâu nay nàng không ở bên cạnh họ, khiến họ luôn vất vả, giờ nàng đã về rồi lại còn đi lấy chồng…

Lý Tam Nương nghe xong giật mình, cười nói: "Con nói gì vậy! Gia nương của con sao có thể ở cùng bà gia của con được! Nói ra còn ra thể thống gì nữa!"

Giang Oản Oản nhìn bà ấy, đôi mắt đỏ hoe: "Nương, nương hãy hứa với con đi, con rất muốn ở cùng hai người."

Lý Tam Nương nhìn nàng tủi thân đáng thương, trong lòng đau xót nhưng ở cùng họ thực sự không hợp lễ nghĩa.

Huống chi, tuy không phải Tần phụ Tần mẫu là người so đo tính toán, nhưng trong lòng chắc chắn cũng không muốn.

"Oản Oản này, chuyện này... Chuyện này từ xưa đến nay chưa từng có ai làm như vậy, sau này con nhớ nương và cha thì về thăm chúng ta là được."

Giang Oản Oản lắc đầu: "Chỉ là hai người chưa nghe thấy thôi, nương gia và bà gia ở cùng nhau chắc chắn cũng có!"

Thấy Lý Tam Nương vẫn từ chối, Giang Oản Oản bèn định đợi Tần Tĩnh Trì đưa Giang Hiền Vũ về rồi sẽ bàn bạc với họ.

Đợi Giang Oản Oản không nhắc đến chuyện chuyển nhà nữa, Lý Tam Nương lại hỏi: "Oản Oản, các con đã ăn sáng chưa? Để nương đi làm chút đồ ăn cho con nhé."

Bình Luận (0)
Comment