Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 21

"Mau đến ăn cơm nào!" Giang Oản Oản đẩy cửa phòng làm gỗ, Trần Tĩnh Trì đang ngồi không biết đang làm gì, Đoàn Đoàn ngồi trên đùi hắn nhỏ giọng nói chuyện, còn cười híp mắt.

Nghe nàng nói, Trần Tĩnh Trì buông đồ trong tay xuống liền bế Đoàn Đoàn bước ra.

"Đây chính là khoai tây nanh sói ta nói, hai người nếm thử xem, có thể bán được không."

"Tĩnh Trì, ta chiên hai loại, một loại là vừa chín tới, một loại là chiên giòn, ngươi nếm thử cả hai đi."

Sau đó cầm lấy phần nhạt hơn: "Đây là của Đoàn Đoàn chúng ta."

Đoàn Đoàn nhìn phần trong tay nàng rồi lại nhìn hai đĩa kia, nghi hoặc hỏi: "Nương, sao của Đoàn Đoàn lại trắng thế?"

"Bởi vì con còn quá nhỏ, ăn nhạt một chút, nếu không sẽ đau bụng."

Đoàn Đoàn trầm ngâm gật đầu: "Ồ, vậy được ạ."

 

Trần Tĩnh Trì gắp một miếng khoai tây giòn rụm lên cắn một miếng, thơm cay giòn rụm, tuy có hơi cay lưỡi nhưng lại không thể ngừng ăn được.

Ăn xong một miếng, lại gắp phần khoai tây chiên vàng giòn kia, ăn vào miệng, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, cũng rất ngon.

Đoàn Đoàn từng miếng từng miếng ăn, mắt đảo quanh tròn xoe, tuy phần của cậu bé rất ngon nhưng cậu bé rất muốn nếm thử hai đĩa đỏ đỏ kia, nhìn có vẻ ngon hơn!

"Nương… Đoàn Đoàn muốn nếm thử loại của cha nương." Chỉ thấy cậu bé chắp hai tay lại, đáng yêu cầu xin.

Giang Oản Oản mềm lòng gắp cho cậu bé một miếng giòn tan, đôi mắt Đoàn Đoàn lập tức sáng lên, cái đầu nhỏ chồm tới ngậm lấy miếng khoai tây trên đũa của Giang Oản Oản.

Đoàn Đoàn rôm rốp nhai khoai tây, vừa ăn xong, đã bị cay đến mức liên tục hít hà.

 

Giang Oản Oản vừa buồn cười vừa bất lực: "Đã bảo tiểu hài tử không nên ăn, bị cay rồi chứ gì."

"Chờ nương một chút, nương rót cho con chút nước uống."

Đoàn Đoàn ực ực uống một bát nước to, mới mở miệng nói: "Nương, cay quá! Nhưng mà... Nhưng mà ngon hơn phần của con nhiều! Loại giòn giòn này ngon hơn loại cháy cháy kia!"

Trên thực tế, khoai tây nanh sói phải là loại giòn tan mới chính tông, nếu chiên quá lâu thì các gia vị sẽ không bám được, hương vị cũng không ngon bằng loại giòn tan.

Nhưng mà trước đây nàng làm, rất nhiều người đều muốn ăn loại giòn cháy, cho nên nàng mới làm cả hai loại.

Trần Tĩnh Trì mỗi loại đều ăn vài miếng: "Quả thực, tuy đều ngon, nhưng loại giòn tan đúng là có vị hơn!"

Giang Oản Oản nghiêm túc gật đầu: "Vậy đến lúc đó ta chỉ chiên loại giòn tan, như vậy thì ta sẽ chiên nhanh hơn, nếu có người yêu cầu loại mềm, ta sẽ chiên thêm một lúc nữa."

Hôm nay cả nhà ăn cơm không chỉ đơn thuần là thưởng thức đồ ăn ngon, mà còn phải ăn cẩn thận tỉ mỉ để đưa ra đề xuất. Tuy nhiên cuối cùng cũng chỉ tổng kết ra được một quyết định là chỉ chiên loại giòn tan.

"Tĩnh Trì, ngươi nghĩ xem sẽ có ai mua không?"

Trần Tĩnh Trì nhìn ra nỗi lo lắng của nàng, nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, khoai tây nanh sói này ngon như vậy, cho dù có bày ở tửu lâu lớn, thì cũng sẽ có người tranh nhau mua!"

Nghe được lời trấn an của nam nhân này dành cho mình, không hiểu sao Giang Oản Oản lại có thể bình tĩnh lại, và thêm được mấy phần tự tin: "Vậy mấy ngày nay chúng ta cứ đặt trước những thứ cần thiết! Tranh thủ mở sạp hàng sớm một chút!"

Trần Tĩnh Trì nhìn dáng vẻ đôi mắt sáng ngời của nàng, không kìm được đưa tay xoa đầu nàng: "Được! Ngày mai ta sẽ đi đặt làm!"

Giang Oản Oản gật đầu, có chút hoảng loạn cũng có chút ngượng ngùng, nàng cúi đầu, mất tập trung gắp khoai tây ăn.

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì dậy sớm đi đặt mua nồi sắt và dao, còn Giang Oản Oản ở nhà xem còn gì cần chuẩn bị nữa không.

Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy đã đầy đủ, cho đến lúc ăn trưa, nàng bưng bát lên mới chợt nhận ra bọn họ không có thứ gì để đựng khoai tây, chẳng lẽ lại để người ta tự mang bát đến mua?

Nhưng dùng bát gì lại là một vấn đề lớn, nếu dùng loại bát mà bọn họ đang dùng thì chi phí quá cao, mà nơi đây lại không giống như thời hiện đại trước kia, có hộp cơm dùng một lần.

Giang Oản Oản suy nghĩ hồi lâu, trong lúc nàng đang trầm tư, Đoàn Đoàn nhảy nhót đi vào, trên tay còn cầm một con chuồn chuồn nhỏ bằng tre, nhìn kỹ thì chính là con mà Tần Tĩnh Nghiễn đã làm cho cậu bé lần trước.

Ánh mắt Giang Oản Oản nóng rực nhìn con chuồn chuồn trong tay Đoàn Đoàn, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, vui vẻ bế Đoàn Đoàn lên, hôn mạnh mấy cái.

Đoàn Đoàn nhìn ánh mắt của nương, ngây ngốc lên tiếng: "Nương cũng thích con chuồn chuồn nhỏ này sao?"

Hỏi xong, lông mày nhỏ nhíu lại, như thể đã đưa ra quyết định gì đó rất nặng nề: "Vậy Đoàn Đoàn tặng cho nương nhé!" Tuy cậu bé rất thích con chuồn chuồn nhỏ này và cậu bé cũng chỉ có mỗi món đồ chơi này, nhưng nếu nương thích thì cậu bé có thể tặng cho nương!

Giang Oản Oản thấy bộ dạng nhịn đau nhường nhịn của cậu bé, bật cười thành tiếng, vui vẻ nói: "Vậy đưa cho nương rồi thì Đoàn Đoàn làm sao bây giờ?"

Đoàn Đoàn mím môi, nhắm mắt đưa con chuồn chuồn nhỏ cho Giang Oản Oản: "Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn bảo tiểu thúc thúc đan cho con một con khác, con này tặng cho nương!"

Giang Oản Oản thương yêu hôn cậu bé một cái: "Nương nói đùa thôi, nương là người lớn rồi, không thích những thứ này đâu. Nhưng vẫn cảm ơn Đoàn Đoàn!"

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên nghi hoặc, "Nhưng mà... Nhưng mà nương cứ nhìn nó mãi!"

Giang Oản Oản dở khóc dở cười: "Nương chỉ là nghĩ đến việc có thể dùng tre để làm bát, nên có chút kích động thôi."

Đoàn Đoàn mở to đôi mắt ngây thơ, gãi gãi đầu, đáp lại một tiếng: "Ồ!"

"Được rồi, đi chơi đi!"

Giang Oản Oản không hiểu rõ người trong thôn, cũng không biết nhà ai có tre, chỉ có thể đợi Tần Tĩnh Trì quay về rồi hỏi.

Buổi chiều, cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng trở về, Giang Oản Oản nghĩ ra chủ ý nhưng không thể tự mình làm, liền có chút khó chịu, thấy hắn rốt cuộc đã về liền vội vàng kéo hắn lại: "Ngươi có biết nhà ai có tre không?"

Tần Tĩnh Trì bị bộ dạng vội vàng của nàng dọa cho giật mình, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, hóa ra chỉ là hỏi tre, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngón tay gõ nhẹ lên trán Giang Oản Oản: "Nàng làm ta sợ c.h.ế.t khiếp! Ta còn tưởng xảy ra chuyện gì, sao lại vội vàng như vậy!"

Giang Oản Oản đau đớn xoa trán, ấm ức lại tức giận trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Trì.

Nhưng nàng vốn là một mỹ nhân, dung mạo dịu dàng lại rạng rỡ, trừng mắt với Tần Tĩnh Trì hoàn toàn không có lực uy hiếp, ngược lại có chút ý tứ nũng nịu trách móc, khiến người ta càng muốn bắt nạt.

Tần Tĩnh Trì đè nén sự rung động và vui mừng trong lòng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nàng muốn tre làm gì?"

Lúc này Giang Oản Oản mới bắt đầu nói với hắn về chuyện chính.

"Ta nghĩ, nếu làm khoai tây, khi ra khỏi nồi phải dùng bát để đựng nhưng nếu dùng loại bát mà chúng ta ăn cơm thì chi phí quá cao, hơn nữa lỡ người ta ăn xong mang đi mất, vậy chẳng phải chúng ta lỗ c.h.ế.t sao."

"Cho nên, ta nghĩ có thể dùng tre làm thành những ống tre nhỏ để làm bát, sau đó lại dùng tre làm một ít que tre."

Thấy Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nhìn nàng, liền giải thích: "Tăm tre chính là những que tre nhỏ dài như kim, chỉ là to hơn và dài hơn một chút."

Tần Tĩnh Trì hiểu ý gật đầu, nói: "Thật ra trong thôn có mấy nhà trồng tre, cha mẹ cũng có, chỉ là không nhiều, còn có nhà Đại Ngưu ca cũng có, chúng ta có thể đi hỏi bọn họ."

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút: "Nhưng nếu chúng ta tự làm ống tre và tăm tre, nhất định sẽ không kịp, hay là hỏi Đại Ngưu ca, để huynh ấy giúp chúng ta làm. Thật ra làm rất đơn giản, đến lúc đó có thể 5 ống tre một đồng tiền, tăm tre thì 100 que một đồng tiền, thế nào?"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được! Vậy đi hỏi thử xem, chúng ta tự làm mẫu trước để bọn họ làm theo."

"Nhưng chúng ta không có tre?"

"Không sao, nàng đợi đó, ta về nhà cha nương chặt một cây mang về."

Bình Luận (0)
Comment