Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 299

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc nói: “Vương…” Hắn còn chưa nói ra miệng đã bị Mộ Quy Hoằng cắt ngang: “Giống như huyện Khúc Phong trước đây, cứ gọi ta là Mộ huynh là được.”

“Tĩnh Trì, ai vậy?”

“Cha, ai vậy?”

“Chà! Ai?”

Giọng nói của một lớn hai nhỏ vang lên, Tần Tĩnh Trì quay đầu lại: “Đoàn Đoàn, Mộc thúc của con tới!”

“Đoàn Đoàn?”

Nghe thấy tiếng tiểu hài trong trẻo vang lên, Tần Tĩnh Trì cúi đầu mới nhìn thấy Mộ Nam Tinh đứng bên cạnh Mộ Quy Hoằng.

Khi Tần Tĩnh Trì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Mộ Nam Tinh, hắn còn đang kinh ngạc thì Đoàn Đoàn đã nhanh chóng đi giày chạy đến.

“Mộ thúc… Tiểu ca ca!”

Đoàn Đoàn nhìn thấy Mộ Nam Tinh đứng ở cửa thì kinh ngạc mở to mắt.

 

“Tiểu ca là ca ca của Tinh Tinh sao?” Đoàn Đoàn nhìn Mộ Quy Hoằng rồi lại nhìn Mộ Nam Tinh, do dự hỏi.

Mộ Nam Tinh mấp máy môi, giả vờ bình tĩnh, mặt không biểu cảm gật đầu: “Ta tên là Mộ Nam Tinh.”

“Vậy mà là Tinh Tinh ca ca! Ta… Ta không nhận ra.” Đoàn Đoàn ngạc nhiên nói.

Mộ Nam Tinh nhìn cậu bé nói: “Chúng ta… Chúng ta chưa từng gặp nhau, không biết… Không biết cũng là chuyện bình thường.”

Mặc dù mặt ngoài bình tĩnh nhưng khi nhìn Đoàn Đoàn, tay cậu bé lại nắm chặt vạt áo.

Giang Oản Oản bước ra từ trong phòng: “Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn, hai người đừng chặn cửa nữa, mau để cho Mộ… Vương gia và tiểu thiếu gia vào đi.”

Mộ Quy Hoằng nói: “Cứ gọi tên ta giống như lúc còn ở trong thôn đi, gọi Vương gia gì chứ!”

Giang Oản Oản gật đầu rồi lại nói: “Lễ không thể bỏ.”

 

Đoàn Đoàn vội vàng nghiêng người: “Tinh... Tinh ca, Mộ thúc, hai người mau vào đi.”

Mấy người họ vừa vào phòng đã thấy Đô Đô nằm trên giường trong phòng đang thò đầu nhỏ ra khỏi chăn, tò mò đánh giá Mộ Quy Hoằng và Mộ Nam Tinh.

Mộ Quy Hoằng cười nói: “Đây chính là Đô Đô đúng không?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đúng vậy, tiểu tử này nghịch ngợm vô cùng.”

“Chà chà!”

Có lẽ là Đô Đô nghe thấy Tần Tĩnh Trì đang nói về mình nên nó mỉm cười hô lớn.

Mộ Quy Hoằng bước tới bên giường nói: “Đô Đô, thúc bế cháu được không?”

Đô Đô nhìn chằm chằm ngài ấy một lúc rồi nó dùng tay chân nhanh chóng bò ra khỏi chăn, bàn tay nhỏ bé bắt lấy vạt áo của ngài ấy: “Thút?”

Mộ Quy Hoằng cúi đầu bế nó vào lòng: “Gọi thúc.”

“Thút! Thút!”

Mộ Nam Tinh nhìn Đô Đô nhỏ như vậy cũng không nhịn được nhìn chằm chằm.

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm nói: "Tinh... Tinh ca ca, cũng có thể ôm Đô Đô, ngày thường đệ ấy cũng thích đệ bế đệ ấy.”

Mộ Nam Tinh khoát tay: "Không... Không, ta sẽ không bế.”

Giang Oản Oản nhìn Mộ Nam Tinh nói: "Mau tới bên này ngồi, cháu chính là Tinh Tinh sao? Cha cháu luôn nhắc tới cháu với chúng ta.”

Mộ Nam Tinh khẽ cười: "Cha cũng thường nói với nương về thúc thẩm, còn có đệ đệ.”

Đoàn Đoàn ngồi cạnh Mộ Nam Tinh, thỉnh thoảng nhìn cậu bé chằm chằm.

Mộ Nam Tinh cảm giác được tầm mắt của Đoàn Đoàn, lỗ tai dần đỏ lên khi bị nhìn chằm chằm.

Giang Oản Oản nhìn nhi tử nhà mình như vậy thì vội nói: “Đoàn Đoàn, mau đi mặc quần áo vào, con mặc đồ ngủ, lỡ như cảm lạnh thì sao!”

Vì Đoàn Đoàn đã lên giường định đi ngủ rồi nên cậu bé chỉ mặc quần đùi và áo ba lỗ ngắn mà Giang Oản Oản cố ý làm cho cậu bé.

Đoàn Đoàn cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc rồi lại liếc nhìn Mộ Nam Tinh, thế là cậu bé vội nhảy xuống ghế: “Đệ… Đệ sẽ mặc quần áo vào ngay.”

Mộ Nam Tinh nhìn Đoàn Đoàn đang cúi đầu cài cúc áo khoác ngoài, mà trong mắt tràn đầy ý cười không kìm được.

Cuối cùng Đoàn Đoàn cũng mặc xong quần áo, ngồi xuống cạnh Mộ Nam Tinh rồi cậu bé nhìn Mộ Nam Tinh lắp bắp nói: “Tinh Tinh ca, thường ngày đệ… Đệ đều… Đều mặc quần áo đẹp, hôm nay… Hôm nay là… Là do đệ và Đô Đô buồn ngủ, mới… Mới mặc đồ ngủ.”

Mộ Nam Tinh nhịn cười: “Ừ, ta biết rồi.”

Tần Tĩnh Trì đứng bên giường, dựa vào tường, nhìn về phía Mộ Quy Hoằng nói: "Trước khi chúng ta đến, chúng ta đã nhờ Viễn thúc gửi thư cho ngài, ngài nhận được thư mới đến đây sao?"

Mộ Quy Hoằng lắc đầu: "Nói ra thì là Tinh Tinh phát hiện ra ngươi đến."

Thấy Tần Tĩnh Trì nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, ngài ấy nói tiếp: "Chẳng phải Tinh Tinh đã gặp các ngươi rồi sao, nó nói ban đầu chỉ nghe thấy tên thân mật của Đoàn Đoàn, nó còn tưởng là trùng hợp. Sau khi nó rời đi thì lại nghe thấy Đoàn Đoàn gọi Đô Đô, vì vậy nó mới quay về báo cho chúng ta."

"Có lẽ thư vẫn còn trên đường đến, ta bảo người trong phủ tra xét, mới biết mọi người ở đây, Tinh Tinh cũng muốn đi theo nên ta đã dẫn nó đi theo."

Tần Tĩnh Trì nói: “Vốn dĩ chúng ta định ngày mai sẽ đến tửu trang hỏi thăm rồi tìm ngài.”

"Ta có một viện không ai biết, nó ngay gần đây, ngươi đưa Oản Oản và các hài tử đến đó ở, xung quanh Vương phủ toàn là ám vệ, các ngươi đi ta sợ nguy hiểm, sau này các ngươi ở đó, làm gì cũng tiện." Mộ Quy Hoằng nói.

Tần Tĩnh Trì hơi trầm tư một lúc rồi gật đầu cười nói: “Nghe theo an bài của ngài.”

“Hahaha, được!”

Thỉnh thoảng Đoàn Đoàn lại nhìn Mộ Nam Tinh, một lúc sau, đột nhiên cậu bé đứng dậy, phấn khích kéo hành lý của mình ra: “Tinh Tinh ca! Đệ có rất nhiều quà muốn tặng cho huynh!”

Nói xong thì cậu bé lập tức mở khóa rương hành lý và lấy từng hộp gỗ bên trong ra.

Cậu bé đưa hộp cho Mộ Nam Tinh: “Tinh Tinh ca, huynh mau mở ra xem, có thích quà của đệ không?”

Mộ Nam Tinh ngây người nhìn cậu bé, sau đó mới từ từ mở từng hộp gỗ ra.

Đoàn Đoàn ở bên cạnh ríu rít giải thích: "Đây là bút lông, trên thân bút khắc hình con vật nhỏ, đây là hộp đựng bút, trên đó cũng khắc hình con vật nhỏ… Còn cái này! Cái này… Cái này là tượng đất sét mà Đoàn Đoàn đặt làm, Tinh Tinh ca, huynh xem, có giống đệ không?”

Mộ Nam Tinh vu.ốt ve tượng đất sét, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, rất giống.”

Đoàn Đoàn lập tức cười tít mắt: “Haha… Nếu sau này Tinh Tinh ca nhớ… Ừm… Nhớ Đoàn Đoàn, thì có thể lấy tượng này mà ngắm.” Đoàn vẫn còn hơi ngượng khi thực sự nhìn thấy Mộ Nam Tinh.

“Ừ, được!”

Đoàn Đoàn thấy Mộ Nam Tinh chăm chú nhìn những món quà nhỏ mình tặng thì cậu bé rất vui.

Mộ Nam Tinh ngây người nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé, mà trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Không nhịn được mở miệng nói: “Huynh… Huynh cũng có rất nhiều quà… Muốn tặng cho đệ.”

“Có thật không? Đa tạ Tinh Tinh ca!”

Tuy Đoàn Đoàn không biết là quà gì nhưng đã bắt đầu mong chờ.

Mấy người Tần Tĩnh Trì nhìn hai tiểu tử dựa vào nhau thì thầm, họ đều mỉm cười, tiểu hài chính là như vậy, dù chưa từng gặp mặt thì chúng cũng có thể nhanh chóng chơi với nhau.

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cùng hai tiểu tử và Tần Tiểu Quang chuyển đến sống tại nhà mà Mộ Quy Hoằng đã nói.

Sau khi chuyển đến, Giang Oản Oản dọn dẹp hết đồ đạc mang theo, cất rượu và những thứ khác mang đến cho Mộ Quy Hoằng, chờ khi nào họ có thời gian thì chuyển đi.

Buổi trưa, nàng lại đi mua đủ loại dầu, muối, nước tương và các loại rau, thịt.

Tối Mộ Quy Hoằng sẽ dẫn cả nhà đến, vì vậy sau khi mua thức ăn xong Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vào bếp nấu cơm.

Đoàn Đoàn dẫn Đô Đô vào tiểu sảnh, một đứa cầm một cuốn sách miệng lẩm bẩm đọc, một đứa cầm trống lắc bò khắp nhà chơi.

May là do có Đô Đô nên Giang Oản Oản đã trải thảm trên sàn nhà nên dù tiểu hài bò khắp nơi cũng không bị bẩn người hay va đập vào đâu.

Đô Đô chơi một lúc thì bò về phía bếp, nó đến cửa bếp, nhắm mắt, mũi nhỏ khịt khịt: “Chà! Nương! Thơm!”

Tần Tĩnh Trì một tay bưng đĩa sườn xào chua ngọt, một tay xách Đô Đô lên đi ra ngoài.

Đặt đĩa sườn lên bàn ăn rồi đặt Đô Đô bên cạnh Đoàn Đoàn: “Nhi tử, trông chừng đệ đệ của con, đừng để đệ ấy ăn vụng, lát nữa Mộ thúc và mọi người sẽ đến.”

Đoàn Đoàn vội gật đầu: "Cha yên tâm, con sẽ trông chừng tiểu nghịch ngợm Đô Đô này."

Bình Luận (0)
Comment