Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 37

Lại ăn thêm một ít, tiếp tục nói: "Chàng nói xem, lần sau chúng ta đưa thịt lợn cho họ có được không? Cũng không thể ăn không trả tiền của người ta mà đồ ăn còn ngon vậy nữa!"

"Cũng được, Tĩnh Trì cũng không phải người để ý những thứ đó, chờ có cơ hội ta hỏi thử hắn xem đây là thịt gì, lần sau chúng ta cũng mua chút về nhà nấu ăn thử!"

Lý Thị gật gật đầu: "Ừ!"

Nàng ta vừa ăn vừa lau mặt cho Tiểu Bảo bên cạnh, tiểu tử này vô cùng thích sườn lợn chua ngọt, cha nương cậu bé mỗi người chỉ ăn được một miếng, thấy cậu bé thích ăn thì không nỡ ăn nữa, gắp một phần để riêng qua chừa cho ngày mai cho cậu bé ăn, phần còn lại thì đổ vào nửa bát cơm trộn lên để dụ cậu bé ăn cơm.

Lý Thị thấy nhi tử nhà mình ăn vui vẻ như vậy, nói: "Đợi ta có thời gian tìm nương tử của Tĩnh Trì học cách nấu, học xong rồi về nhà nấu cho nhi tử của ta ăn!"

Lý Quý chần chờ lên tiếng: "Người ta sẽ đồng ý chỉ nàng sao? Món ăn ngon như vậy, lỡ như sau này muội ấy muốn nấu bán rồi sao."

Bây giờ Lý Thị mới ảo não phản ứng lại: "Đúng ha! Người ta có lòng tốt đưa thịt cho chúng ta, nếu mà còn đến học nữa xác thật quá không biết xấu hổ rồi!"

"Để ta đi mua rồi về tự làm thử xem sao! Thịt này hình như là xương sườn hay sao ấy, mùi vị ngọt ngào, có lẽ bên trong còn bỏ thêm đường."

 

Một lát sau lại tò mò nói: "Chàng nói xem sao người ta lại nghĩ đến việc thêm đường vào thịt thế? Nếu chúng ta chưa từng nếm thử, chỉ nghe thấy thêm đường vào thịt thôi thì nói không chừng sẽ cảm thấy rất khó ăn ấy! Đúng là trí óc người ta linh hoạt thật, có thể nghĩ ra cách làm này!"

Lý Quý ngầm đồng ý gật gật đầu: "Còn không phải sao?"

"Đúng rồi, ngày mai trong huyện họp chợ, ta đi mua chút xương sườn! Dù sao xương sườn lớn hơn thịt mỡ nhiều nhưng rẻ hơn nhiều!"

Lý Thị đồng ý, gật gật đầu: "Ừ!”

“Ngày mai huyện sẽ họp chợ lớn, ta nghĩ, ngày mai chúng ta vẫn cùng đi đi, hơn nữa ngày đầu tiên cha nương cũng có thể không quen.”

 

Giang Oản Oản dựa vào n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ôi trời, chàng không nói ta cũng quên mất ngày mai họp chợ rồi, vậy chúng ta nên thái thêm chút khoai tây!”

“Không sao, bán hết sớm cũng có thể về sớm. Lần trước chẳng phải nàng nói đợi nho núi chín, nàng sẽ hái về sao, ngày mai chúng ta từ huyện về thì đi xem đi, ta đoán là đã chín rồi.”

Giang Oản Oản vỗ vỗ đầu: "Thật là, dạo này bận quá, ta quên mất chuyện này rồi, đợi hái về ta sẽ nấu rượu cho chàng và cha uống!”

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nhìn nàng: “Nho núi làm sao nấu rượu được?”

Giang Oản Oản chớp chớp mắt, cười bí ẩn: “Đợi ta nấu rồi chàng sẽ biết!”

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ hôn nàng, sau đó ôm chặt người vào lòng: “Được!”

Giang Oản Oản đỏ mặt thẹn thùng, quay người đi đắp lại chăn cho Đoàn Đoàn đang ngủ say ở bên trong giường, nói: “Ngủ đi!”

Ngày hôm sau, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn vừa tờ mờ sáng đã đến, Giang Oản Oản mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa định dậy thì bị Tần Tĩnh Trì giữ lại: “Nàng ngủ thêm một lát đi, có lẽ là cha nương đến rồi.”

Tần Tĩnh Trì ra ngoài, Giang Oản Oản mơ màng ôm Đoàn Đoàn ấm áp trong lòng, lại ngủ thiếp đi.

Ba nam nhân trong nhà dọn dẹp đồ đạc bên ngoài, Tần mẫu liền vào phòng ngủ xem, vừa vào đã thấy hai mẫu tử vẫn ngủ rất say trên giường, thỉnh thoảng Đoàn Đoàn lại chẹp chẹp miệng, Tần mẫu nhìn thấy vậy, chỉ thấy tôn tử ngoan của mình đáng yêu vô cùng!

Thấy họ nhất thời sẽ không tỉnh, Tần mẫu lại lặng lẽ đi ra ngoài, giúp đỡ ba phụ tử bên ngoài.

Tất cả đồ đạc đã dọn gần xong, Tần Tĩnh Trì liền vào phòng ngủ gọi hai mẫu tử dậy.

Giang Oản Oản biết họ đã dọn xong đồ đạc mà nàng vẫn còn ngủ liền vội vàng bò dậy, không khỏi phàn nàn: “Chàng cũng không gọi ta sớm một chút!”

Vừa nói vừa tiện tay mặc quần áo cho Đoàn Đoàn, rồi bế cậu bé cùng ra ngoài rửa mặt.

Cuối cùng cả nhà cũng đẩy xe đẩy đến sạp hàng của họ, nơi đó còn có một đám đông vây quanh.

Tần phụ Tần mẫu nhìn cảnh tượng này từ xa, còn tưởng có chuyện gì xảy ra. Tần mẫu vội kéo Giang Oản Oản: “Oản Oản à, quầy hàng của các con sao lại có nhiều người thế? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Giang Oản Oản đã có kinh nghiệm của mấy ngày trước, đương nhiên biết là chuyện gì rồi, nàng cười trấn an: “Nương, ngương đừng lo, những người đó chắc là vây quanh đó chờ mua khoai tây của chúng ta đấy!”

“Hả?” Tần mẫu còn muốn nói gì đó, những người vây quanh quầy hàng đã nhìn thấy họ, chỉ nghe có người lớn tiếng hô: “Lão bản, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta đã đặt trước hôm qua rồi, ngươi nhanh chiên cho ta đi!”

Những người khác cũng không chịu thua: “Còn ta còn ta!”

“Ta cũng đặt năm phần!”

“Mười phần của ta đâu!”

Tần Tĩnh Trì vừa bắc chảo dầu lên, vừa nói với mọi người: “Đừng vội, những người đã đặt trước chắc chắn sẽ mua được, chỉ là đông người như vậy thì phải từ từ, cũng không thiếu phần của các người đâu.”

Mọi người lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, lặng lẽ chờ khoai tây ra lò, những người nhận được trước thì lập tức ăn ngay tại quầy hàng, mùi thơm khiến những người bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ còn cách thúc giục: “Lão bản, ngươi nhanh lên nào! Mùi thơm quá!”

Giang Oản Oản vừa đóng khoai tây vừa cười: “Đừng vội, họ nhận trước thì ăn trước, lát nữa người khác cũng nhìn các ngươi ăn đấy!”

Nói đến đây, nàng đã lần lượt đóng khoai tây của họ vào ống tre: “Này! Lần sau nhớ đến thường xuyên nhé!”

Đợi những người vây quanh nhận khoai tây, trả tiền rồi đi xa, Tần phụ Tần mẫu vẫn còn ngây người, mãi không hoàn hồn, chỉ một ống tre khoai tây mà lại bán được năm văn tiền! Vả lại mọi người còn xếp hàng để mua!

Giang Oản Oản nhìn vẻ ngây người của hai người, mỉm cười cũng không nói gì, đợi họ bán chung với nàng bán hai ngày là quen thôi.

Tần Tĩnh Nghiễn không quan tâm đến những chuyện này, tẩu tử làm cho cậu và Đoàn Đoàn mỗi người một ống tre khoai tây, hai người ngồi trên bậc thềm sau sạp hàng mà híp mắt, vui vẻ ăn khoai tây, thật là thoải mái!

Lý Tuyết Trân dẫn Tiểu Ngọc đến từ sớm. Giang Oản Oản nhìn thấy họ, mắt sáng lên, liền cho hết khoai tây họ đặt trước vào chảo chiên, đợi họ đến gần, nàng nhiệt tình nói: “Các muội đến rồi! Ta đang chiên cho các muội.”

Lý Tuyết Trân nhìn khắp nơi, nàng nhíu mày nghi hoặc, hỏi: “Lão bản, Tiểu Đoàn Đoàn đâu?”

Giang Oản Oản nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

Lý Tuyết Trân sốt ruột: “Hôm nay các người không mang Đoàn Đoàn đến sao?”

Giang Oản Oản định mở miệng, Đoàn Đoàn đã chạy ra từ phía sau, vui mừng nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp! Tỷ tìm Đoàn Đoàn sao?”

Lý Tuyết Trân nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, trên mặt lập tức tràn đầy nụ cười: “Đoàn Đoàn, lại đây! Tỷ bế nào!”

Tần Tĩnh Nghiễn đi theo sau Đoàn Đoàn, nhìn Lý Tuyết Trân dịu dàng xinh đẹp trước mặt, không khỏi ngây người.

Lý Tuyết Trân bế Đoàn Đoàn, cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình, ngẩng đầu lên liền thấy người kia đang ngây ngốc nhìn mình.

Nàng ấy đánh giá từ trên xuống dưới, người này tuy mặc quần áo thô kệch nhưng sạch sẽ gọn gàng, dung mạo cũng rất tuấn tú, nàng ấy thầm nghĩ, cũng là một thiếu niên khôi ngô.

Trước đây cũng có rất nhiều thư sinh học tử theo đuổi nàng ấy nhưng chỉ là vì địa vị của cha nàng ấy mà thôi, nàng ấy cũng không biết những người đó có mấy phần chân thành với mình, đương nhiên cha nàng ấy cũng không đồng ý để nàng ấy ở bên những người đó.

Còn nhìn vẻ ngây ngốc của người trước mặt, nhìn rất chân thành, nàng ấy không ghét nên mỉm cười với cậu.

Tần Tĩnh Nghiễn ôm chặt trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, mặt đỏ bừng, cũng cười ngây ngô với Lý Tuyết Trân.

Lý Tuyết Trân thấy vẻ ngốc nghếch của cậu, lại thấy cậu có chút đáng yêu, nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.

Bình Luận (0)
Comment