Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 40

Tần Đại Hải lúc này mới gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, đi xe ngựa nhà ta, như thế có thể sẽ nhanh hơn, nếu muộn hơn nữa thì ước tính phải đến chiều mới làm xong."

Khi mọi người đến huyện nha, vừa khéo gặp huyện lệnh Lý Viễn, ông ấy vốn định ra ngoài thị sát việc tu sửa đường sông nhưng khi thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thì dừng bước.

Tần Đại Hải thấy là huyện lệnh đại nhân, vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng vội vàng quỳ xuống.

Lý Viễn nheo mắt: "Các ngươi có chuyện gì sao?"

Tần Đại Hải vội vàng nói: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân là thôn trưởng thôn Tần gia, người bên cạnh tên là Tần Tĩnh Trì, vị phụ nhân này là nương tử của hắn, chúng ta đến để xin phân chia đất xây nhà."

Lý Viễn đánh giá phu thê Tần Tĩnh Trì, nói: "Bản quan sẽ làm cho các ngươi!"

Tần Đại Hải vội nói: "Tạ đại nhân!" Trong lòng ông ấy vô cùng sợ hãi, theo lý mà nói, việc phân chia đất xây nhà hoàn toàn không cần huyện lệnh đích thân làm, chỉ cần giao cho nha dịch là được.

 

Cuối cùng, Lý Viễn dẫn theo mấy nha dịch cưỡi ngựa đến thôn Tần gia với Tần Tĩnh Trì, giúp họ đo đạc đất xây nhà bên cạnh nhà họ, lại ký văn thư mới coi như xong việc, vì là huyện lệnh đích thân làm, cũng không có nha dịch nào tham ô, cuối cùng chỉ phải trả mười lượng bạc.

Lý Viễn để hai nha dịch tự về, sau đó nói với Tần Tĩnh Trì: "Bản quan có chuyện muốn nói với các ngươi." Sau đó nhìn Tần Đại Hải, bổ sung một câu: "Ngươi cũng theo ta!"

Mấy người vô cùng sợ hãi, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, sau đó mời Lý Viễn vào nhà ngồi.

Giang Oản Oản rót cho Lý Viễn một ấm trà, kéo Tần Tĩnh Trì lại nhỏ giọng nói: "Chàng và thôn trưởng nói chuyện với huyện lệnh đại nhân đi, giờ đã trưa rồi, ta đi nấu cơm trước."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được! Nàng nấu nhiều món ăn một chút!"

 

Lý Viễn nhấp một ngụm trà lập tức hơi kinh ngạc, trà này uống vào lại có một mùi thơm nồng của gạo!

Thực tế, khi Giang Oản Oản dọn dẹp không gian đã tìm thấy một túi trà gạo nếp thơm, nhưng không có nhiều, chỉ mấy ngày đã bị Tần phụ uống hết, Giang Oản Oản thấy Tần phụ rất thích, vì vậy tự mình mày mò làm thêm một ít, lại thơm hơn so với túi đã uống hết kia.

Mặc dù không phải là trà ngon nhưng lại có một mùi thơm thanh của gạo nếp, Lý Viễn lại rất thích.

Uống mấy ngụm trà, mới từ từ mở miệng: "Khoai tây nanh sói các ngươi bán kia là từ đâu ra?"

Tần Tĩnh Trì nghe vậy thì căng thẳng nhíu mày, hầu kết lăn lộn một chút, mới cẩn thận mở miệng: "Đó là tiểu nhân và nương tử của tiểu nhân lên núi phát hiện ra thức ăn mới."

"Trên núi ư? Vậy ngươi có cho rằng khoai tây này có thể tự trồng được không?"

Tần Tĩnh Trì nghe vậy, dường như hiểu được ý đồ của ông ấy, tiếp tục nói: "Nương tử của tiểu nhân nói, khoai tây này có thể tự trồng, hơn nữa sản lượng hẳn là không thấp, khoai tây chúng ta đào về từ trên núi, củ to có thể nặng tới một cân!"

Lý Viễn trong lòng vô cùng chấn động, cẩn thận suy nghĩ một lúc lại nói: "Vậy các ngươi còn bao nhiêu khoai tây? Nếu đủ nhiều, sang xuân năm sau các ngươi mỗi nhà mỗi hộ trong thôn đều dùng một mẫu đất để thử trồng!"

Tần Tĩnh Trì khó xử, nói: "Nhưng... Nhưng chúng ta đều chưa từng trồng, sản lượng thế nào đều chỉ là suy đoán của nương tử ta mà thôi."

Lý Viễn gật đầu nói: "Bản quan biết, nếu đến lúc đó thử trồng không được như ý, ta cũng sẽ không trách các ngươi, thuế má cũng sẽ tùy tình hình mà giảm bớt một ít."

Tần Tĩnh Trì và Tần Đại Hải nhìn nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Viễn còn muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên cửa bị đẩy ra.

Ba người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Đoàn Đoàn chân trần trắng nõn, ống quần xắn đến đầu gối để lộ đôi chân nhỏ như khúc củ sen, trên mặt dính chút bùn đất, trong tay cầm một chiếc giỏ nhỏ đan bằng lá cỏ, bên trong mơ hồ có một con bướm nhỏ đang vỗ cánh khó khăn.

"Cha! Chúng ta về rồi! Gia gia nãi nãi dẫn Đoàn Đoàn đi bắt cá, chúng ta bắt được vài con cá to, còn có rất nhiều tôm nữa!"

Không đợi Tần Tĩnh Trì nói gì, cậu bé lại sốt ruột nói: "Còn nữa còn nữa! Đoàn Đoàn phát hiện một con bướm nhỏ bị thương, gia gia đã giúp Đoàn Đoàn đan một chiếc giỏ nhỏ để đựng nó, cha xem nè! Nó đẹp lắm!" Nói xong, cậu bé chạy đến trước mặt Tần Tĩnh Trì, một tay ôm lấy chân hắn.

Vì Tần Đại Hải và Lý Viễn ngồi ở phía bên kia bàn bị vùi trong bóng tối, cậu bé vừa vào cửa đã không phát hiện ra, mãi đến khi đưa con bướm nhỏ đến trước mặt Tần Tĩnh Trì, cậu bé mới ngoái đầu lại liền nhìn thấy trong nhà có khách.

Cậu bé quen biết Tần Đại Hải nên không câu nệ, chỉ là cậu bé không đi giày nên có chút ngượng ngùng, trốn sau lưng Tần Tĩnh Trì, một lúc sau, mới thò đầu ra cười ngọt ngào gọi: "Thôn trưởng gia gia!"

Sau đó lại nhìn sang bá bá bên cạnh, không biết nên gọi thế nào nên kéo vạt áo Tần Tĩnh Trì, nghi hoặc nhìn hắn: "Cha?"

Cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng hoàn hồn, vội vàng bế cậu bé lên lau sạch mặt nhỏ cho cậu bé, nhìn Lý Viễn nghiêm túc giới thiệu cậu bé: "Đây là huyện lệnh đại nhân, đừng vô lễ!"

Lúc này, Giang Oản Oản nghe thấy giọng nói của Đoàn Đoàn, nhưng khi vừa tìm đến lại nhìn thấy cảnh tượng này, nàng nhìn Lý Viễn nói: "Huyện lệnh đại nhân chớ trách, nhi tử nhà tiểu nhân vẫn chưa hiểu chuyện, sau này nhất định sẽ không để nó xông vào đụng phải ngài."

Lý Viễn thấy nàng không kiêu không ngạo, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, chẳng trách có thể làm ra món khoai tây nanh sói ngon như vậy.

Vả lại ông ấy chính là thấy Đoàn Đoàn đáng yêu, càng không trách tội: "Không sao, ta thấy tiểu gia hỏa này đáng yêu vô cùng, trong lòng cũng rất thích thú."

Mọi người nghe ông ấy nói vậy, đều thở phào nhẹ nhõm. Giang Oản Oản kéo tay Đoàn Đoàn, nói: "Vậy dân phụ sẽ đưa tiểu tử này đi thay quần áo."

Dẫn Đoàn Đoàn vào phòng ngủ, đặt con bướm nhỏ của cậu bé lên bệ cửa sổ, nói: "Cánh của con bướm nhỏ này chỉ dính nước thôi, lát nữa nước khô rồi, nó sẽ tự bay đi."

Đoàn Đoàn gật đầu: "Vâng ạ, vậy để ở bệ cửa sổ, đợi nó khỏe rồi nó sẽ tự về nhà."

Giang Oản Oản nghĩ đến huyện lệnh đang ở đây, liền mặc bộ quần áo mới mà Tần mẫu làm cho Đoàn Đoàn. Chiếc áo nhỏ màu xanh nhạt, trên vạt áo còn thêu một bụi trúc nhỏ, tiểu tử mặc lên người, vừa mềm mại đáng yêu lại thêm vài phần tuấn tú.

Đoàn Đoàn sờ bộ quần áo mới rất vui vẻ: "Nương, quần áo mới của Đoàn Đoàn đẹp quá, ở đây còn có trúc nhỏ!"

"Ừ, quần áo đẹp lắm, Đoàn Đoàn mặc vào càng đẹp hơn!"

Suy nghĩ huyện lệnh kia cũng coi như hòa nhã, Giang Oản Oản cũng không cố ý dặn dò bánh bao nhỏ, tiểu tử vốn rất đáng yêu, huyện lệnh hẳn cũng sẽ không ghét!

Giang Oản Oản lại chỉnh lại vạt áo cho cậu bé: "Được rồi, ra ngoài đi! Nương đi nấu cơm cho Đoàn Đoàn."

Đoàn Đoàn được mặc quần áo mới nên rất vui vẻ, nhưng vừa ra khỏi phòng ngủ liền có chút câu nệ liếc nhìn Lý Viễn, lắc lư đi đến bên cạnh Tần Tĩnh Trì, ghé vào tai hắn thì thầm: "Cha, nương mặc quần áo mới cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn thích lắm! Cha thấy có đẹp không ạ?"

Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé, đáp: "Đẹp! Đoàn Đoàn của chúng ta mặc gì cũng đẹp!"

Lý Viễn nhìn Đoàn Đoàn, chỉ thấy cậu bé càng đáng yêu hơn, chẳng trách nữ nhi nhà mình lại thích tên tiểu này như vậy, chỉ là gần đây cũng không thấy nữ nhi tiếp tục ra ngoài mua khoai tây nữa.

Ông ấy uống một ngụm trà, mỉm cười nói với Đoàn Đoàn: "Tiểu gia hỏa, đến đây với bá bá."

Đoàn Đoàn liếc nhìn Tần Tĩnh Trì, thấy Tần Tĩnh Trì gật đầu nói, "Đi đi!"

Đoàn Đoàn từ từ đi tới, tò mò đánh giá vị huyện lệnh đại nhân trong truyền thuyết.

Lý Viễn cười sảng khoái, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, nói: "Bá bá bế ngươi được không?"

Bình Luận (0)
Comment