Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 62

"Đương nhiên, ánh mắt kia của đệ thỉnh thoảng lại rơi vào người người ta, ta còn có thể không biết à?"

Tần Tĩnh Nghiễn đỏ bừng mặt, ấp úng hỏi: "Tẩu tử, tẩu... Tẩu cảm thấy đệ... Đệ có hy vọng gì không?"

Sau đó lại có chút nhụt chí: "Chỉ là... Hình như nàng ấy chưa từng nhìn đệ một lần, hơn nữa nàng ấy còn là nữ nhi của huyện lệnh đại nhân, mà đệ chỉ là tên thôn phu, làm sao có thể xứng với người ta..."

Giang Oản Oản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu nói: "Đệ có chút chí khí nào hay không, huống hồ chuyện đệ viết còn đặc sắc như vậy, đệ là người có tài, không nên tự coi nhẹ mình.”

“Thích người ta thì phải có hành động thực tế, đệ không thể chỉ thích trong lòng mà còn phải tìm cơ hội nói cho muội ấy biết, nếu như muội ấy thích đệ thì sao. Hơn nữa nếu muội ấy đột nhiên thành thân với người khác thì ta xem đệ làm sao bây giờ, đến lúc đó khóc cũng không tìm được chỗ khóc.”

Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ đến việc người nọ sẽ gả cho người khác làm nương tử thì thần sắc hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, sau đó lại từ từ trấn tĩnh lại như là hạ quyết tâm rất lớn: "Tẩu tử, tẩu yên tâm đi, đệ biết nên làm như thế nào rồi.”

Giang Oản Oản mỉm cười, cũng không nhiều lời nữa.

 

Mấy ngày nay Tần mẫu làm cho Đoàn Đoàn một bộ áo ngủ liền thân bằng bông, đây là áo do Giang Oản Oản thiết kế.

Giang Oản Oản lấy áo ngủ ra thay cho Đoàn Đoàn, phía sau áo ngủ còn có một cái mũ trùm đầu, Đoàn Đoàn mặc vào cực kỳ đáng yêu.

Tiểu tử vui vẻ kéo mũ trùm phía sau để nghiên cứu: “Nương, nương đây là cái gì? Vì sao phía sau quần áo Đoàn Đoàn lại có thứ này?”

Giang Oản Oản đội mũ trùm lên cho cậu bé: "Cái này là mũ, là đội như vậy.

Bên trong mũ trùm đầu cũng có bông nên khi Đoàn Đoàn đội lên có thể ôm chặt lấy đầu của cậu bé, tóc cũng được che lại chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, kết hợp với đôi mắt to tròn và hai lúm đồng tiền ngọt ngào khi cười khiến cậu bé trông cực kỳ đáng yêu, Tần Tĩnh Trì tắm rửa xong đi vào cũng nhịn không được mà ôm cậu bé vào trong n.g.ự.c rồi hôn vài cái.

 

Đoàn Đoàn vô cùng thích thú vu.ốt ve bộ quần áo nhỏ đáng yêu của mình, má lúm đồng tiền vì sự vui vẻ mà chưa từng chìm xuống.

Đoàn Đoàn ôm Giang Oản Oản hôn một cái: "Nương, nương, bộ quần áo nhỏ mà nãi nãi làm ấm áp quá, con rất thích!

"Có thể ôm hết đầu Đoàn Đoàn nên lúc tuyết rơi nhất định sẽ rất ấm áp..."

Tần Tĩnh Trì miết cái miệng nhỏ nhắn đang lẩm bẩm của cậu bé: "Giống như chim sẻ nhỏ hót líu ríu.”

Đoàn Đoàn cảm thấy cha mình rất phiền nên trừng mắt liếc hắn, ánh mắt đảo quanh không biết là nghĩ tới cái gì mà nhét đôi chân nhỏ đang hơi lạnh của mình áp trong quần áo Tần Tĩnh Trì, dán vào cái bụng ấm áp của hắn rồi thoải mái híp híp mắt.

Tần Tĩnh Trì dở khóc dở cười nhìn tiểu tế tử nghịch ngợm nhà mình, trong sự bất lực lại lộ ra một sự dung túng.

Rõ ràng Tần Tĩnh Trì tức giận nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé lành lạnh của tiểu tử.

Đoàn Đoàn cực kỳ thoải mái lúc thì kêu cha lúc lại gọi nương, không hề thấy chút phiền nào.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang bàn chuyện nên cũng để kệ cậu bé ở bên cạnh chơi đùa.

"Tĩnh Trì, ta muốn trồng chút rau ở chỗ đất trống nhỏ bên ngoài bệ cửa sổ phòng bếp, chỗ đó cạnh phòng bếp nên rất ấm áp, sau đó lợp cỏ tranh lên nóc nhà rồi đẽo thêm ít tre rào quanh là có thể trồng, như vậy cho dù là mùa đông chúng ta cũng có thể có rau tươi ăn."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Ta nói với cha một tiếng, ngày mai sẽ cùng với người đi làm.”

Một lát sau Giang Oản Oản còn nói thêm: "Hiện tại chúng ta bán khoai tây và cá viên, hai ngày nay ta tính toán một chút, có lẽ mỗi ngày có thể kiếm được năm lượng bạc, có thể chống đỡ trong thời gian ngắn cho đến lúc xây xong nhà của chúng ta ."

"Chỉ là khoai tây của chúng ta ước chừng bán không được bao lâu, nhiều nhất hai tháng nữa sẽ không còn, hơn nữa chúng ta còn phải giữ lại một ít để sang năm trồng và chúng ta cũng cần ăn."

Tần Tĩnh Trì không khỏi nhíu mày suy nghĩ nói: "Nhưng hiện tại trên núi chắc là không có khoai tây, hay là chúng ta tới nơi khác đào đi?"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Xa như vậy làm sao đào được, ta nghĩ là chúng ta bán hết khoai tây thì làm chút đồ khác bán, chẳng qua ta còn phải nghĩ đã.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được, nhưng ta đoán là đến lúc đó án thư của chúng ta cũng đã làm xong, hẳn là có thể bán được không ít bạc.

Đoàn Đoàn tự mình nói chuyện, thấy nương và cha mình chỉ lo nói chuyện mà không để ý tới bản thân thì đôi mày nhỏ của cậu bé nhíu chặt: "Cha, nương!"

Hai người liếc nhau tạm thời cũng không nói gì thêm, Giang Oản Oản vuốt cái mũi nhỏ của cậu bé: “Đoàn Đoàn nói cái gì? Nói lại lần nữa được không?”

Lúc này tiểu tử mới mở miệng nói: "Đoàn Đoàn vừa mới nói, hôm nay Cẩu Đản ca ca rất thích xe ngựa của Đoàn Đoàn, cha giúp Đoàn Đoàn làm một cái rồi chúng ta tặng cho Cẩu Đản ca ca làm quà sinh nhật được không?"

"Nhưng chẳng phải có một tiểu tử đã tức giận sao, cho nên cha đồng ý với con từ nay về sau sẽ chỉ làm đồ chơi cho con, không làm đồ chơi cho người khác nữa."

Nghe Giang Oản Oản nói, tiểu gia hoả kia nghĩ đến dáng vẻ không vui của mình thì xấu hổ nhào vào trong lòng Tần Tĩnh Trì: "Nhưng... Nhưng Cẩu Đản ca ca không phải người khác, Đoàn Đoàn rất thích các huynh, các huynh cũng rất tốt với Đoàn Đoàn.”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười kéo cậu bé từ trong lòng mình ra: "Nương của con nói đùa với con đấy, yên tâm đi, cha giúp con làm một cái coi như là quà của cả nhà chúng ta.”

“Đến lúc đó nương làm chút đồ ăn vặt đưa cho huynh ấy được không?”

Đoàn Đoàn nghe xong mặt mày hớn hở ngay lập tức: "Được ạ!”

Vài ngày sau, vì là sinh nhật của Cẩu Đản nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đã bán hết đồ trở về từ sớm, còn Tần Tĩnh Nghiễn, Tần phụ Tần mẫu muốn về nhà cũ sửa lại nóc nhà một chút nên về từ sớm.

Đoàn Đoàn thấy nương trở về thì sốt ruột nhìn nàng: "Nương, nương! Chúng ta làm đồ ăn vặt gì tặng cho Cẩu Đản ca ca thế?"

Từ đêm mà Giang Oản Oản nói chuyện này tới nay thì mỗi ngày cậu bé đều nhớ kĩ, hôm nay chính là sinh nhật của Cẩu Đản ca ca, lại thấy nương mình còn chưa bắt đầu làm nên tiểu tử này đã sốt ruột hết lên.

Giang Oản Oản ôm cậu bé vào sân: "Nương chuẩn bị nguyên liệu cũng gần đủ rồi, không bao lâu nữa là có thể làm xong.”

Tiểu tử nghe xong mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi!

"Nương mau thả con xuống, lúc sáng sớm cha đã nói xe ngựa sắp làm xong, Đoàn Đoàn muốn đi xem!"

Giang Oản Oản thả cậu bé xuống: "Đi đi, đừng chạy, đi chậm một chút.”

“Đoàn Đoàn biết rồi ạ! “

Nhìn thân hình bé nhỏ đi nhanh về phía xa, Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười cười, lúc này mới đi vào phòng bếp.

Vài ngày trước nàng tự mình làm chút bột rau câu, hôm nay lại mua vài cân quýt và nho xanh, nho này mặc dù là màu xanh nhưng còn ngọt hơn so với nho mà bọn họ lên núi hái, vừa hay hôm nay có thể dùng.

Lột vỏ quýt và nho, lấy một phần ra giã nhỏ thành nước quýt và nước nho, sau đó lọc hết bã trái cây rồi cho vào một chút bột rau câu và đường trắng vào trong nước quýt và nước nho, sau khi đun sôi ở lửa nhỏ thì lần lượt thêm múi quýt và nho xanh đã bóc vỏ vào bên trong, sau đó đổ nước quýt và nước nho vào trong bát con. Những bát con này đều là Giang Oản Oản mới mua, chúng chỉ to bằng nắm tay của Đoàn Đoàn còn là hình vuông vừa hay có thể dùng để làm khuôn.

Lấy bát nhỏ xếp đều vào trong khay gỗ rồi lấy vải đậy kín lại sau đó đem khay đặt lên bệ cửa sổ để nguội, hiện giờ thời tiết càng lúc càng lạnh nên không bao lâu nữa sẽ đông lại thành thạch quýt và thạch nho.

 

 
Bình Luận (0)
Comment