Rửa sạch rau diếp và cà tím để chút nữa sẽ dùng.
Sau đó lấy hơn chục tép tỏi, bóc vỏ xong một nửa băm nhỏ, một nửa thái lát, còn cắt hơn nửa bát hành lá và rau mùi.
Lấy một cái bát lớn, cho vào bát hai thìa lớn ớt bột, một thìa lớn tỏi băm, một lượng đường, nước tương, bột thì là, hành lá, rau mùi và mè trắng vừa đủ, sau đó cho thêm một ít nước, khuấy đều, như vậy là đã pha xong nước sốt dùng để nướng.
Sau khi chuẩn bị xong, Tần Tĩnh Trì xách thùng gỗ đi vào, nhìn thấy đầy bàn đồ ăn kèm, hắn vô cùng nghi hoặc: "Sao lại chuẩn bị nhiều thứ thế này? Đoàn Đoàn đâu?"
Hắn vừa từ bên ngoài đi vào, hoàn toàn không thấy bóng dáng bánh bao nhỏ nhà mình.
Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Đoàn Đoàn về với nhà huyện lệnh đại nhân, ta mời họ đến nhà chúng ta dùng cơm."
Lúc này Tần Tĩnh Trì mới gật đầu: "Vậy hôm nay chúng ta làm món gì?" Nói xong còn đánh giá một lượt đồ ăn trên bàn, cố gắng đoán xem nàng định làm gì.
"Hôm nay chúng ta ăn món mới, gọi là đồ nướng."
Tần Tĩnh Trì nghe xong cũng không biết là thứ gì nhưng hắn rất tin tưởng tay nghề của Giang Oản Oản, ngược lại không hề lo lắng sẽ không ngon.
"Vậy còn cần làm gì nữa? Để ta giúp nàng."
Sau đó lại xách thùng đưa cho nàng ra hiệu: "Chẳng phải mấy hôn nay Đoàn Đoàn đòi ăn tôm sao, hôm nay ta đi vớt một ít."
Mắt Giang Oản Oản sáng lên, nói: "Đã chuẩn bị xong gần hết rồi." Sau đó nhận lấy thùng, những con tôm này rất to, dùng để nướng cũng không tệ.
Tần Tĩnh Trì đi loanh quanh trong bếp, nhìn thấy hai chậu mực và ngao, hắn trợn tròn mắt nghi hoặc, nói: "Cái này cũng ăn được sao? Ăn thế nào đây?”
Giang Oản Oản nhướng mày, tự tin nói: "Chờ ta làm xong rồi chàng sẽ biết."
"Được rồi."
Tần Tĩnh Trì vô cùng khó tin nhưng cũng không dám phản bác thê tử nhà mình, bây giờ trước mặt hắn, thỉnh thoảng nàng rất hung dữ, giống như một con mèo đã thuần hóa, lúc cắn người sẽ không khách sáo.
Giang Oản Oản thấy hắn cũng không có việc gì, liền nói: "Chàng đi giúp ta rửa sạch vỉ nướng, rồi nhóm lửa bếp bên ngoài đi."
Tần Tĩnh Trì nhận nhiệm vụ rồi đi ra ngoài. Còn Giang Oản Oản thì tự mình nhặt hết tôm lớn trong thùng ra, rửa sạch, bỏ chỉ tôm rồi xiên thành từng xiên.
Nhưng chỉ một lát sau, khi Giang Oản Oản còn chưa xiên hết tôm, Tần Tĩnh Trì đã làm xong và quay về.
Một lúc sau, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng động, mơ hồ còn có thể nghe thấy giọng nói mềm mại của Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn được Tô Hà bế trong lòng, vui vẻ chỉ vào sân nhà bọn họ: "Tô nãi nãi, đến rồi đến rồi!"
Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy tiếng động, đã đi ra cửa đón người.
Giang Oản Oản đẩy tay Tần Tĩnh Trì: "Chàng đi chào hỏi bọn họ trước đi, ta bên này cũng sắp xong rồi."
Đợi Tần Tĩnh Trì đi ra ngoài, Giang Oản Oản liền rửa sạch ngao, cho vào nồi chần qua nước rồi vớt ra, đổ một lượng dầu vừa đủ vào nồi, cho một thìa lớn tỏi băm phi thơm, đổ ngao vào xào vài lần. Sau đó múc hai thìa nước sốt đã pha vào xào tiếp, nếm thử thấy vừa miệng rồi lại tiếp tục nêm nếm, sau đó cho ngao vào chậu gỗ nhỏ, rắc thêm một nắm hành lá và rau mùi, như vậy là đã làm xong món ngao xào tỏi thơm ngon, đậm đà, dậy mùi tỏi.
Xiên hết mực đã khử tanh, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Cách đây không lâu, Tần phụ xây một cái nhà mái lá cỏ tranh đơn giản ngoài sân, bốn phía đều là sân vườn, gió cũng không lớn. Cho nên hôm nay Giang Oản Oản tính nướng thịt trong sân.
Nàng đặt sò lụa lên bàn gỗ trong sân rồi bưng tất cả đồ ăn và nước sốt đã chuẩn bị sẵn ra. Nàng gọi Lý Viễn và mấy người đứng trong sảnh ra ăn sò lụa trước, mấy người còn lại thì vừa nướng vừa ăn.
Tần mẫu cũng vừa trở về, một nhóm người ngồi quanh bếp lò. Giang Oản Oản đặt chậu gỗ lên bếp lò, rồi nhấc nắp ra. Đột nhiên một làn sương trắng nồng nàn mùi tỏi bay lên trên.
Từng con sò lụa trong chậu gỗ đều há miệng ra, bên trong là miếng thịt được bao phủ bởi lớp nước sốt tỏi, vừa nhìn đã khiến cho người ta càng muốn ăn nhiều hơn.
Tuy mọi người đều cảm thấy mùi vị rất thơm nhưng đều nghi ngờ nhìn Giang Oản Oản còn chưa động đũa, rồi lại nhìn đống đồ ăn còn sống trên bàn. Điều này càng khiến bọn họ bối rối hơn.
Đoàn Đoàn ngồi trong lòng Lý Viễn, chớp đôi mắt to tròn một lúc lâu, nhìn con mực còn đang ngọ nguậy. Cậu bé vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi chỉ: “Nương ơi nương, đây là cái gì vậy ạ? Đoàn Đoàn sợ lắm!” Nói xong cậu bé còn bịt mắt lại luôn.
Giang Oản Oản cười giải thích: “Hôm nay chúng ta ăn một món mà trước đây chưa từng ăn, gọi là đồ nướng. Chúng ta vừa nướng vừa ăn nhé.”
Sau đó nàng lại chỉ vào chậu gỗ nói: “Còn đây là sò lụa sốt tỏi, hương vị rất ngon. Mọi người mau nếm thử xem.”
Mọi người thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng cũng ngập ngừng thử với đũa vào chậu gỗ. Tần Tĩnh Nghiễn vốn là người sành ăn. Cậu tiên phong gắp một con sò lụa, không thầy dạy cũng biết hút sạch nước sốt trên vỏ sò, rồi vội vàng đưa thịt sò lụa vào miệng.
Sò lụa thấm đẫm nước sốt, mùi tỏi nồng nàn, có vị hơi cay và tươi ngon. Tần Tĩnh Nghiễn nhanh chóng giải quyết xong mấy con sò lụa, thấy mọi người còn đang ngơ ngác nhìn cậu. Cậu liếc nhìn Lý Tuyết Trân, đỏ mặt nói: “Thực sự rất ngon, mọi người mau nếm thử xem!”
Mấy người kia thấy cậu ăn ngon lành thì đều bắt đầu nếm thử.
Lý Viễn chỉ cắn một miếng thì đã ngạc nhiên nhìn những thứ khó tìm thấy trong chậu không chớp mắt, không nhịn được khen ngợi: “Hương vị thật tuyệt vời! Thứ khó tìm thấy trong chậu này lại có thể ăn ngon như vậy à! Chúng ta đúng là có lộc ăn.”
Những người khác đều hùa theo gật đầu, sau đó tiếp tục trò chuyện về món sò lụa thơm ngon.
Đoàn Đoàn được Lý Viễn đặt xuống chiếc ghế cạnh đó, rồi ông ấy múc cho cậu bé một bát sò lụa đầy ắp. Tiểu tử kia dùng đũa gắp sò lụa lên rồi dứt khoát đặt đũa xuống, tự cầm bằng tay, bắt đầu ăn từng miếng một. Chỉ chốc lát sau sò lụa trong bát nhỏ của cậu bé đã sạch bóng, còn bên cạnh bát nhỏ là vỏ sò lụa chất cao như ngọn núi.
“Lý gia gia, gia gia mau múc cho Đoàn Đoàn một bát nữa đi! Ôi… Ăn ngon quá!”
Lý Viễn nghe xong vội vàng múc cho cậu bé thêm một bát nữa. Ông ấy ăn ngon đến nỗi quên mất tiểu tử bên cạnh, nghĩ tới đây gương mặt già nua không nhịn được đỏ bừng.
Giang Oản Oản thấy sò lụa đã vơi hơn một nửa, tấm vỉ gang cũng bắt đầu nóng lên. Nàng quét một lớp dầu lên tấm vỉ gang, đặt thịt bò đã ướp sẵn lên Rồi xếp gọn gàng thịt ba chỉ và mấy món linh tinh, bắt đầu nướng thịt.
Thịt vừa tiếp xúc với vỉ gang thì đã vang lên tiếng xèo xèo, rất nhanh đã dậy lên một mùi hương đặc trưng của thịt nướng. Thịt đã được ướp sẵn, tuy rằng nướng chín là có thể ăn nhưng Giang Oản Oản vẫn chuẩn bị thêm cho mỗi người một đĩa đồ ăn khô.
Mọi người đang trò chuyện về món sò lụa nhưng thấy món thịt nướng thơm phức trên vỉ gang, hai mắt đều dán chặt lên đó, hoàn toàn không rời mắt.
Chờ đến khi thịt nướng chín, Giang Oản Oản cầm một miếng rau xà lách rồi đặt một miếng thịt ba chỉ cháy xém lên trên, gắp thêm hai lát tỏi, cuộn vào nhau xong ra hiệu cho mọi người: “Thịt nướng ăn được rồi, dùng rau xà lách cuộn lại như thế này, hoặc ăn luôn cũng được.” Nói xong nàng đưa cuộn thịt nướng trong tay cho Tần Tĩnh Trì ngồi bên cạnh.
Tần Tĩnh Trì lập tức đưa vào trong miệng, thịt ba chỉ được nướng với một ít dầu rồi ướp qua nên miếng thịt vừa cay vừa tươi ngon, kết hợp với tỏi và rau xà lách, không chỉ tăng vị thơm của thịt nướng cháy xém, mà còn đỡ ngấy. Đúng là hương vị tuyệt vời!
Mọi người trực tiếp ăn luôn miếng thịt ba chỉ, vừa cay vừa thơm, rồi lại vội vàng học Giang Oản Oản cách cuộn thịt, ăn từng miếng một. Trực tiếp giơ ngón tay cái với Giang Oản Oản.