Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 9

Lý Quý cũng thở dài: “Sau này có lẽ chúng ta nên giúp đỡ một chút, đáng thương quá mà...”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đi tới chân núi, từ xa xa thấy phần lớn cây trên núi đã bắt đầu khô héo.

Giang Oản Oản vừa đi vừa cẩn thận nhìn chằm chằm từng cành cây ngọn cỏ trên núi, nàng nghĩ thầm nếu có thể phát hiện được loại quả hay thứ gì đó cũng tốt.

Giang Oản Oản nhìn một hồi, đôi mắt đột nhiên sáng lên, nàng vội vàng gọi Tần Tĩnh Trì đang đi ở phía trước: “Tần Tĩnh Trì, ngươi nhìn chỗ này đi! Nguyên một vùng đất to đều là khoai tây hết đó! Chúng ta nhanh đến đó đi!”

Đào khoai tây chẳng mấy chốc đã đầy gùi, nhìn số củ còn lại, Tần Tĩnh Trì nói: “Trước tiên chúng ta cứ đào một phần về thôi, còn lại thì để ta đi đào!”

Giang Oản Oản gật đầu: “Dù sao cũng không có ai, trước tiên chúng ta cứ để chỗ khoai tây này ở đây, hiếm khi đi xa như vậy, chúng ta cứ đi thử xem còn có thứ gì khác không.”

“Vậy đi thôi!”

 

Hai người vừa đi vừa nghỉ, đi lòng vòng xung quanh, Giang Oản Oản cảm thấy vô cùng vui vẻ khi tìm được mấy cây ăn quả, có cây hồng, cây mận và một cây nho.

Tần Tĩnh Trì đều hái cho nàng nếm thử, hồng và mận đều rất ngọt, còn nho thì vẫn hơi chua, cũng không biết qua vài ngày nữa có ngọt hơn được không.

Nhưng mà Giang Oản Oản cảm thấy có ngọt hay không cũng không quan trọng, nếu để thêm một khoảng thời gian nữa mà vẫn chua thì cứ hái về để ủ rượu, dù sao nàng không thể để lãng phí được.

Giang Oản Oản lau những giọt mồ hôi trên trán, nàng nắm lấy cánh tay của Tần Tĩnh Trì: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi mới hái tiếp được không?”

Tần Tĩnh Trì nhìn thấy nàng đã rất mệt thì vội vàng gật đầu, hắn nhìn xung quanh, khi thấy có một phiến đá lớn, hắn lập tức kéo Giang Oản Oản qua đó ngồi: “Ngồi ở đây đi, trên cỏ có lẽ sẽ bị đọng sương.”

Giang Oản Oản ngẩng đầu muốn nói gì đó với hắn thì nàng lại ngẩn người, sáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của người này thật sự rất gợi cảm đó! Giang Oản Oản lập tức đỏ mặt, khi thấy Tần Tĩnh Trì nghi ngờ nhìn mình, nàng vội vàng cúi đầu rồi lắp bắp nói: “Ngươi... Có lẽ ngươi cũng rất mệt rồi, mau... Mau ngồi xuống đi... Nghỉ ngơi một lúc!”

 

Tần Tĩnh Trì gật đầu, hắn nhìn vạt áo rồi ngồi xuống phiến đá bên kia.

Giang Oản Oản ngồi co chân, nàng suy nghĩ linh tinh muốn nói cái gì đó, nếu không bầu không khí sẽ quá lúng túng!

Tần Tĩnh Trì ngồi bên cạnh nàng, hắn vừa quay đầu thì lập tức nhìn thấy cái cổ trắng nõn thon dài của nàng, yết hầu lên xuống rồi không khỏi nhớ tới bờ vai tròn trịa trắng nõn vào tối hôm qua.

Trong lòng Tần Tĩnh Trì đang vô cùng phức tạp, rõ ràng nhi tử của bọn họ đã được ba tuổi rồi, nhưng hắn vẫn không biết vì sao từ ngày hôm qua, cả người hắn bắt đầu có cảm giác kỳ lạ, đôi mắt sẽ không kìm lòng được mà nhìn nàng.

Giang Oản Oản chưa nghĩ ra nên nói gì thì lại cảm thấy hình như nam nhân bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình, nàng suy nghĩ một hồi rồi hơi nghiêng đầu, vừa quay đầu đã nhìn thẳng vào mắt Tần Tĩnh Trì.

Gương mặt của nàng lập tức trở nên đỏ bừng, nàng vội vàng quay đầu lại: “Ngươi... Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?”

Tần Tĩnh Trì ho nhẹ một tiếng, hắn thốt lên: “Ừm... Rất xinh đẹp!”

Gương mặt của Giang Oản Oản càng đỏ hơn, Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ này của nàng, hắn chỉ cảm thấy nàng càng xinh hơn!

Hai người xấu hổ nhìn nhau rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Một lát sau, Giang Oản Oản mới ấp úng nói: “Chúng ta... Chúng ta mau đi hái quả đi!”

Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng thì cũng không nói thêm gì nữa, hắn chỉ gật đầu rồi đứng dậy.

Giang Oản Oản cố gắng bình thường lại, nàng nói với hắn: “Chúng ta hái chút trái cây rồi về, ăn cơm trưa xong thì mang khoai tây về sau.”

“Được! Ta nghe nàng.”

Cuối cùng, hai người hái đầy hai gùi hồng và mận rồi mới dừng lại.

Nhìn những trái treo trên ngọn cây, Giang Oản Oản cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng họ đã hái được được rất nhiều rồi, cũng không bắt buộc phải hái những quả kia…

Hai người về tới nhà, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng đặt gùi xuống, vừa mở cổng ra đã nhìn thấy Đoàn Đoàn đang chơi với một thiếu niên rất vui vẻ.

Thiếu niên kia khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, tuấn tú mảnh khảnh, gương mặt lại có vài phần giống với Tần Tĩnh Trì, nhưng Giang Oản Oản lại không thể nhớ được người này là ai, xem ra phần ký ức này của nàng cũng không hoàn chỉnh lắm.

Trong lúc Giang Oản Oản đang ngẩn người nghĩ ngợi, chỉ thấy Tần Tĩnh Trì nói với thiếu niên kia: “A Nghiễn! Sao đệ lại tới đây? Trường học của đệ được nghỉ hả?”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn đại ca của mình, cậu chột dạ quay mặt đi: “Đại ca, đệ... Đệ không muốn tới trường! Đệ cảm thấy mình không phải là người ham học, đã đi học nhiều năm mà vẫn chỉ là một đồng sinh, đệ... Đệ không muốn học nữa.”

Không để Tần Tĩnh Trì nói gì, cậu nói tiếp: “Cơ thể của cha nương không còn khỏe nữa, đệ về còn có thể giúp đỡ được chút ít, sau này đệ có thể chép sách cho hiệu sách để kiếm chút bạc.”

Tần Tĩnh Trì ngồi trên ghế, hắn cảm thấy rất tức giận, nhà bọn họ vất vả lắm mới có một người được đi học đàng hoàng, bây giờ lại muốn bỏ dở nửa chừng!

“Cha nương nói thế nào?”

Tần Tĩnh Nghiễn nơm nớp lo sợ trả lời: “Cha nương đều nói nghe theo đệ.”

Sau một lúc suy nghĩ còn nói thêm: “Đại ca, đệ thật sự không thể lãng phí bạc của mọi người được nữa, đệ tự hiểu lấy mình, nhiều lắm đệ chỉ có thể viết chút truyện gì đó thôi, nếu bảo đệ đi thi thì thật sự không được!”

Chưa kể những cuốn truyện cho Tần Tĩnh Nghiễn viết rất thú vị, những người bạn học của cậu đều rất chăm chú đọc.

Giang Oản Oản nghe cuộc nói chuyện của bọn họ thì mới phản ứng lại, thì ra đây là đệ đệ của Tần Tĩnh Trì, chẳng trách vẻ ngoài lại có điểm giống nhau.

Thấy Tần Tĩnh Trì sắp nổi giận, nàng gấp gáp nói: “Ôi trời, ngươi nói chuyện với đệ đệ thôi, đừng nên tức giận.”

“Đúng rồi, mau đi rửa một chút mận và hồng mà chúng ta mang về cho đệ đệ và Đoàn Đoàn ăn đi.”

Tần Tĩnh Trì nghe thấy nàng nói vậy, hắn cũng không tiện làm gì nên chỉ đành đi rửa hoa quả.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn tẩu tử của mình mà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lúc trước nàng chưa từng nói chuyện dễ nghe như thế, cả ngày chỉ biết lạnh như băng, làm sao lại có dáng vẻ hiền lành khuyên bảo đại ca của cậu như vậy được!

Suy nghĩ một hồi, cậu quay lại nói với Giang Oản Oản: “Cảm ơn tẩu!”

Giang Oản Oản cười nói: “Đừng khách sáo! Ca ca của đệ trông thế thôi, nhưng hắn rất quan tâm đệ đấy.”

Đoàn Đoàn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cậu bé đang chơi với con chuồn chuồn nhỏ mà tiểu thúc thúc của cậu bé làm, khi thấy cha nương đã về, đôi mắt cậu bé lập tức trở nên sáng rực, nhưng khi muốn gọi họ thì lại thấy họ vừa về đã nói chuyện với tiểu thúc thúc mà không quan tâm cậu bé!

Cậu bé bĩu môi nói: “Nương!”

Giang Oản Oản đang định nói thêm điều gì đó với Tần Tĩnh Nghiễn thì lại nghe thấy giọng nói của bảo bối nhà mình, nàng vừa quay đầu đã thấy cậu bé đang bĩu môi, dáng vẻ vô cùng ấm ức.

Giang Oản Oản bất lực mỉm cười, nàng ôm cơ thể nhỏ bé của cậu bé vào lòng rồi thơm lên gương mặt mềm mại của cậu bé: “Bảo bối Đoàn Đoàn có nhớ nương không? Nương có mang hoa quả về cho con này.”

Đúng lúc Tần Tĩnh Trì bưng rổ đi vào, vì vậy Giang Oản Oản lập tức bế Đoàn Đoàn lên, đi tới trước mặt Tần Tĩnh Trì rồi chọn lấy mấy quả mận và hồng cho Đoàn Đoàn.

“Bảo bối, con nếm thử xem có ngọt không?”

Đoàn Đoàn nhìn loại quả trong tay nương, đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh như bầu trời sao: “Ồ!”

Bình Luận (0)
Comment