Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 90

Nói thêm một lúc, ba nhà họ đều nghĩ 

đến việc đi mua đậu nành trong làng, bèn dẫn Cẩu Đản và Nhị Oa trở về.

Giang Oản Oản thấy ngày đầu tiên họ bán đậu phụ chiên sốt cay rất thuận lợi, liền yên tâm.

Tiếp theo phải lo việc trang trí tiệm lẩu và tiệm hải sản, chỉ là Tưởng Đại Hải bán hải sản kia lại chậm chạp không đến tìm, Giang Oản Oản không khỏi có chút lo lắng.

Còn Tưởng Đại Hải bên này lại đang náo nhiệt.

"Đại Hải, sao huynh cứ vớt mấy con sâu xấu xí không ai muốn này thế? Toàn là vỏ, trông còn đáng sợ nữa!"

Tưởng Đại Hải thấy mọi người trêu chọc cũng không nói gì, mấy ngày nay hắn ta đi ra biển vớt được đều là mấy con bọ xấu xí có vỏ cứng nhưng nghĩ đến lời cô nương kia nói, hắn ta liền không vứt đi, đều trước tiên nuôi trong bể nước, hắn ta sợ những thứ này sẽ c.h.ế.t nên đều lấy nước biển để nuôi.

Nhưng mà trong lòng hắn ta vẫn có chút sợ hãi, mấy ngày trước, mưa to gió lớn, thổi cho mái nhà của hắn ta rách nát, vất vả mãi mới sửa xong thì đã qua rất nhiều ngày rồi.

Nhận thức được điểm này, hai ngày nay hắn ta vội vàng vớt được hơn tám mươi cân bọ biển, cộng thêm trong lưới hôm nay, ước chừng có thể được một trăm cân. Dù thế nào đi nữa, hắn ta đều dự định ngày mai sẽ đưa qua xem thử.

 

Ngày hôm sau, thôn Tần gia.

"Lão nhân gia, xin hỏi một chút, nơi này là thôn Tần gia sao?"

Tần phụ vừa ăn cơm xong ở nhà Tần Tĩnh Trì, định quay về cho lợn ăn liền thấy trên đường có một chiếc xe bò chạy đến. Đến gần, liền bị một nam nhân nhảy xuống từ xe ngựa trên người còn mang theo mùi tanh của biển kéo lại, nam nhân này không phải ai khác chính là Tưởng Đại Hải dáng vẻ phong trần có chút mệt mỏi.

Hai người nhìn nhau, Tần phụ đáp: "Là thôn Tần gia."

Trong lòng Tưởng Đại Hải mừng rỡ, tiếp tục nói: "Vậy ngài có biết nhà Tần Tĩnh Trì ở đâu không?"

 

Tần phụ nghe xong, nhíu mày đánh giá hắn ta mấy lần: "Ngươi đến nhà nó làm gì?"

Tưởng Đại Hải thấy sắc mặt ông không tốt, vội vàng chỉ vào thứ trong thùng gỗ lớn giải thích: "Là thế này, mấy ngày trước có một cô nương bảo tôi vớt được những con sâu biển này thì đưa đến nhà Tần Tĩnh Trì ở thôn Tần gia."

Lúc này Tần phụ mới yên tâm, hình như ông đã nghe Oản Oản nói qua chuyện này, sau đó cười nói: "Đó là nhà nhi tử ta, cô nương mà ngươi nói nếu không nhầm thì là tức phụ nhi."

"Ngươi đi theo ta."

Đoàn Đoàn vốn đang ngồi trên vai Tần Tĩnh Trì cười khanh khách, đang chơi đùa vui vẻ liền nhìn qua mái hiên thấy Tần phụ và người khác đang ngồi xe bò đi về phía này.

Tiểu gia hỏa vội vàng nhẹ nhàng kéo tai Tần Tĩnh Trì: "Cha ơi, cha ơi! Gia gia về rồi, còn ngồi xe nhỏ nhỏ nữa."

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc đặt Đoàn Đoàn xuống, đi qua mở cửa lớn, bên ngoài trừ Tần phụ ra, rõ ràng đã có một người xa lạ đang đứng.

"Cha, đây là?"

Tần phụ cười nói: "Hắn ta đến đưa đồ cho Oản Oản."

Giang Oản Oản nghe thấy động tĩnh đi ra, nhìn thấy Tưởng Đại Hải, liền kinh ngạc lên tiếng: "Cuối cùng huynh cũng đến!"

Tưởng Đại Hải vội vàng bê thùng lớn trên xe bò xuống, lúng túng nói: "Cô nương, đây... Đây là ta vớt được ở biển, đều… Đều là sâu có vỏ cứng."

Tưởng Đại Hải vô cùng căng thẳng, hắn ta không biết Giang Oản Oản có cần những con sâu xấu xí này hay không. Nếu nàng không cần, vậy thì hắn ta đã chạy một chuyến uổng công, còn... Còn tốn mấy chục đồng tiền xe.

Giang Oản Oản cầm một cây gậy dài khều khều những con cua lớn, tôm sú và tôm hùm đất đang bò loạn trong thùng, mừng rỡ không thôi.

Nhưng mà chẳng phải tôm hùm đất là tôm nước ngọt sao? Tuy rằng chưa từng vớt được ở con sông trong thôn nhưng Giang Oản Oản rất chắc chắn.

"Đại ca, thứ này huynh cũng vớt ở biển sao?"

Tưởng Đại Hải nhìn những con bọ màu đỏ đen trong thùng, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng.

Những con bọ hắn vớt từ biển lên chỉ có hơn một trăm cân nhưng nghĩ đến đã trả nhiều tiền xe bò như vậy mà chỉ vận chuyển có chút đồ như thế thì quá không có lời, mà Giang Oản Oản lại nói thích loại bọ kỳ lạ này, hắn ta liền vớt thêm mấy chục cân loại này ở con sông nhỏ sau thôn họ, nghĩ đưa qua thử xem sao. Không ngờ, Giang Oản Oản chỉ liếc mắt một cái đã biết không phải là của biển rồi.

"Không... Không phải, xin lỗi, ngươi... Ngươi có thể chỉ mua những thứ khác trong thùng, những thứ đó đều là của biển!"

Thấy hắn ta căng thẳng, Giang Oản Oản mỉm cười: "Huynh đừng căng thẳng, thứ này ta cũng cần."

Sau đó nàng chỉ vào con cua lớn trong thùng nói: "Sau này huynh chủ yếu đưa cái này..." Rồi lại chỉ vào tôm hùm đất: "Còn có thứ này nữa, những thứ khác thì không cần."

"Hai thứ này bao nhiêu ta cũng thu mua nhưng lần sau huynh đợi khoảng mười ngày rồi hãy đưa cho ta."

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, định sửa sang lại cửa hàng mà họ mua, sau này sẽ bán tôm hùm đất cay và lẩu cua thịt, dù sao cửa tiệm cũng không lớn, chỉ bán hai món này là đủ rồi.

Tưởng Đại Hải vội vàng gật đầu: "Được được được, vậy sau này ta sẽ đưa cho ngươi hai loại này!"

Dù sao con sông nhỏ trong thôn họ chỗ nào cũng có loại bọ này, nàng muốn bao nhiêu hắn ta đều có thể đưa đến.

Cuối cùng cân thử một chút, tổng cộng có khoảng một trăm ba mươi cân, tính theo ba văn một cân, Giang Oản Oản đưa đủ cho hắn ba trăm chín mươi văn.

"Đúng rồi, huynh đến đây tốn bao nhiêu tiền xe bò?"

Tưởng Đại Hải đang cẩn thận đếm những đồng tiền trong túi vải, nghe vậy vội vàng nói: "Lúc đến tốn ba mươi văn."

Giang Oản Oản gật đầu, lại đếm cho hắn ta sáu mươi đồng: "Đây là tiền xe."

Tưởng Đại Hải ngơ ngác nhận lấy đồng tiền, hắn ta không ngờ cô nương này lại thật sự không nói đùa, ngay cả tiền xe cũng bao luôn!

Trên đường về, Tưởng Đại Hải sờ những đồng tiền trong túi vải, nụ cười trên mặt không hề biến mất.

Trong lòng người đánh xe bò cũng kinh ngạc không thôi, lúc đầu thấy Tưởng Đại Hải bê một thùng lớn sâu biển lên xe nói là muốn bán, ông ta còn tưởng người này bị điên, không ngờ lại có người còn điên hơn ông ta, lại thật sự mua thứ này!

Họ nghĩ như thế nào, Giang Oản Oản không biết, nàng chỉ biết tôm hùm đất cay và lẩu cua thịt rất ngon!

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn ngồi xổm bên cạnh thùng lớn, cẩn thận quan sát những con bọ đang giương nanh múa vuốt bên trong, hai cha con đều có chút ghét bỏ, những thứ này thật sự quá xấu, lại toàn là vỏ, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào có thể ăn được.

Giang Oản Oản không chú ý đến họ đang làm gì, cũng không biết biểu cảm của hai cha con giống nhau như đúc đều là ghét bỏ.

Nàng đang nghĩ hiện tại cửa tiệm còn chưa trang trí xong, một thùng tôm cua lớn như vậy nếu chỉ có một nhà họ thì khẳng định cũng không ăn hết: "Tĩnh Trì, chàng lát nữa đi gọi Đại Ngưu ca, ba nhà họ qua đây đi, họ hẳn đã chuẩn bị xong đậu phụ ngày mai cần dùng. Tôm cua này quá nhiều, c.h.ế.t đi thì tiếc, chi bằng đều làm hết đi, để họ đều đến nếm thử cho biết."

Tần Tĩnh Trì nhịn không được lại nhìn những thứ trong thùng, mới do dự đáp: "Được... Thôi."

Đoàn Đoàn đứng dậy, cau mày, nghĩ thầm, có nên nói cho nương biết cậu bé cảm thấy Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca không chừng đều sẽ không thích những con bọ xấu xí lại không biết có thịt hay không?

Giang Oản Oản chú ý đến Đoàn Đoàn nhà mình hiếm khi im lặng, bế cậu bé đang phiền não vào lòng: "Đoàn Đoàn bảo bối sao thế? Sao lại cau mày thế?"

Đoàn Đoàn nhìn nàng muốn nói lại thôi, một lúc sau mới như hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Nương ơi... Con sâu này không có thịt... Hơn nữa chúng còn... Xấu xấu!"

Giang Oản Oản dở khóc dở cười gõ nhẹ lên trán cậu bé: "Đoàn Đoàn yên tâm, nương sẽ làm cho ngon! Con và cha cùng đi gọi các ca ca đi."

Trên đường đi gọi Đại Ngưu, Đoàn Đoàn ngồi vắt chân trên vai Tần Tĩnh Trì, ôm đầu hắn, nói chuyện nhẹ nhàng: "Cha ơi, cha nói những con sâu đó thật sự có thể ăn sao? Xấu xí, Đoàn Đoàn nhìn sợ quá."

Tần Tĩnh Trì một tay đỡ lưng cậu bé, vỗ nhẹ: "Không sao, chắc chắn sẽ ngon, con nghĩ xem, có phải lần nào nương làm đồ ăn cũng rất ngon không?"

Bình Luận (0)
Comment