Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 469

Lâm Bắc Phàm rất khiếp sợ! 

 Bản thân chỉ khách sáo một chút thôi mà nữ đế đã tặng viên minh châu bảy màu vô giá này cho hắn rồi sao? 

 Quá hào phóng, quá tùy hứng rồi đấy? 

 Các quan cũng vô cùng kinh sợ! 

 Đây chính là báu vật quốc gia, bình thường còn không tùy tiện cho người nhìn thấy, cho dù lúc trước Tà Nguyệt vương triều muốn dùng hai tòa thành để đổi mà Võ hoàng cũng không đồng ý, vậy mà ngươi lại tặng cho Lâm Bắc Phàm một cách dễ dàng như vậy sao? 

 Biết ngươi sủng ái hắn rồi, nhưng cũng không cần chiều như vậy chứ? 

 Các quan đều ghen tị đến đỏ cả mắt! 

 Nữ đế đóng cái hộp lại, đẩy đến trước mặt Lâm Bắc Phàm. 

 Lâm Bắc Phàm lại hơi hoảng hốt: “Bệ hạ, thần thấy không cần thiết đâu ạ. Đây là báu vật quốc gia, làm sao có thể tùy tiện đem tặng người được, thần không dám nhận!” 

 Nữ đế mỉm cười, nói: “Ái khanh, so với viên minh châu bảy màu thì ngươi mới là báu vật quốc gia đối với trẫm! Có câu bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân! Cho nên tặng cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, giữa ta với ngươi không cần khách sáo như vậy đâu!” 

 Quả thật không cần khách sáo như thế, nhưng ngươi cũng quá không khách sáo rồi! 

 Thứ quý giá như thế nói tặng là tặng luôn! 

 Một lão thần mở miệng: “Bệ hạ, hình như thế này không được phù hợp cho lắm…” 

 “Đây là đồ của trẫm, trẫm có quyền quyết định, các ngươi không có tư cách phản đối!” Nữ đế quở trách. 

 Các quan tủi thân ngậm miệng lại, chỉ có thể nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ ghen tỵ. 

 “Được rồi, Lâm ái khanh, mau nhận đi, không nhận chính là kháng chỉ bất tuân!” 

 Lâm Bắc Phàm rất hoang mang, ngay cả kháng chỉ bất tuân cũng thốt ra luôn rồi! 

 Xem ra ta không nhận cũng không được! 

 Hắn thở ra một hơi dài thườn thượt trong ánh mắt xanh lè của các quan lại, giống như đang nói: Không phải ta muốn mà là nữ đế cứ đòi tặng, các ngươi đừng trách ta! 

 “Tạ bệ hạ ban ân!” Lâm Bắc Phàm nhận viên minh châu bảy màu. 

 “Thế mới đúng chứ!” 

 Nữ đế cười bảo: “Có điều, chuyện Dạ Lai Hương sắp tới trộm báu vật sẽ do ngươi đối phó với hắn! Nhất định phải bảo vệ viên minh châu bảy màu và giữ vững uy nghiêm của triều đình ta! Nếu có thể bắt được hắn ta thì coi như công lao của ngươi!” 

 Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm lập tức nhạt thếch như nước ốc, hóa ra lợi ích cũng không phải lấy được miễn phí đâu. 

 Nhận viên minh châu bảy màu rồi thì phải đối phó với đạo soái Dạ Lai Hương! 

 “Bệ hạ, thần có khả năng không làm được đâu ạ!” 

 Nữ đế thản nhiên lắc đầu, cười đáp: “Người khác có thể không làm được nhưng trẫm tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được! Hơn một năm nay, ngươi đã dùng chiến công của mình để chứng minh năng lực của bản thân! Trẫm cho các cao thủ ở Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng và Tây Xưởng giúp ngươi, nhất định có thể bắt được Dạ Lai Hương về quy án!” 

 “Rõ, thưa bệ hạ!” Mọi người đồng thanh đáp. 

 Vì thế, Lâm Bắc Phàm ôm minh châu bảy màu về nhà. 

 Lúc này đã là đêm khuya, hắn mở nắp hộp ra bên trong đình nghỉ mát. 

 Ánh sáng từ viên minh châu bảy màu lóe lên, bảy loại ánh sáng đỏ vàng cam lục lam chàm tím đan xen rực rỡ, lấp lánh vô cùng, đẹp không sao tả xiết. 

 Không có một nữ nhân nào không bị mê hoặc và khao khát trong lòng. 

 “Đây chính là viên minh châu bảy màu, báu vật của quốc gia, thoạt nhìn thật sự rất đẹp, rất tinh tế!” Lý Sư Sư nói với vẻ say mê. 

 “Đúng vậy! Giống sao trên trời nhưng lại rực rỡ hơn cả sao! Giống trăng trên trời nhưng lại chói mắt hơn cả trăng! Thật sự không biết nên hình dung viên minh châu này thế nào nữa! Nói là báu vật quốc gia thật sự vô cùng chuẩn xác!” Ánh mắt của Mạc Như Sương cũng mê ly. 

 “Quả thật rất đẹp, mỗi một lần nhìn thấy đều khiến lòng người chấn động! Trước đây ta từng xin nữ đế tỷ tỷ nhưng nữ đế tỷ tỷ không cho, thậm chí còn không cho nhìn lấy một lần, giờ lại trực tiếp tặng cho ngươi luôn, đồ thiên vị!” Tiểu quận chúa bĩu môi, nói. 

 Lâm Bắc Phàm thở dài: “Tuy minh châu đẹp nhưng lại có độc! Bệ hạ giao viên minh châu này cho ta chính là để ta đi đối phó với Dạ Lai Hương! Nếu không thể bảo vệ được viên minh châu bảy màu thì cả ta và triều đình đều sẽ mất mặt! Ôi, phiền phức lớn rồi!” 

 “Quả thật rất khó xử!” 

 Tiểu quận chúa vung nắm tay nhỏ, nói với vẻ hả lòng hả dạ: “Nhưng ta tin tưởng với sự hợp sức của tất cả chúng ta nhất định có thể thành công! Lâm Bắc Phàm, ta tin ngươi chắc chắn làm được! Cố lên, cố lên!” 

 “Đợi đã!” Lâm Bắc Phàm đóng hộp lại, nhìn chằm chằm vào tiểu quận chúa với vẻ thận trọng. 

 Tiểu quận chúa luyến tiếc: “Ngươi làm gì thế?” 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment