Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 56

“Chúng thần vô năng, xỉn bệ hạ thứ tội!” Các quan lại dều sợ hãi.

“Nếu đã biết mình vô năng vậy cút ngay qua một bên cho trầm, đừng rước thêm phiền cho trầm nữa!” Nữ đế quát.

“Bệ hạ, chúng thần đúng là vô năng thật, nhưng…”

Một lão thần đứng ra, chỉ vào Lâm Bắc Phàm và chỉ trích: “Lâm tỉ nghiệp rõ ràng biết cách mở hộp Thiên Lý Giang Sơn nhưng mãi đến cuối cùng, nếu không phải bệ hạ cho gọi thì hắn vẫn chỉ khoanh tay đứng nhìn ở đó, rõ ràng hắn muốn thấy Đại Võ chúng ta xấu mặt! Lòng dạ hắn thật nham hiểm, bất trung với Đại Võ, gian dối với bệ hạ, xin bệ hạ hãy minh xét!”

“Xỉn bệ hạ hãy minh xét!” Các quan đồng thanh hô.

Lâm Bắc Phàm ngây người

Hay lắm!

Lại còn dám hắt nước bẩn lên người hắn!

Đổi trắng thay đen, bóp méo thị phi, nghiễm nhiên nói hắn thành có tội!

Không hổ là đám cáo già ở chốn quan trường!

Hắn quả thật có ý đồ khác nhưng cũng không phải vì hắn muốn thấy Đại Võ xấu mặt mà là muốn thấy các quan lại xấu mặt.

Ngay khỉ bọn họ đều không thể giải quyết được thì bản thân mình đứng ra xoay chuyển tình thế, sau đó vả bôm bốp vào bản mặt của bọn họ.

Ý tưởng chỉ giản dị chân chất như vậy thôi!

“Lâm ái khanh, có chuyện này không?” vẻ mặt của nữ đế không thay đổi.

Lâm Bắc Phàm chắp tay, đáp trong sự giận dữ vô biên: “Khởi bẩm bệ hạ, tuyệt đối không có chuyện này! Tấm lòng của thần đối với bệ hạ xỉn có nhật nguyệt làm chứng! Tình yêu của thần đối với Đại Võ cũng có trời đất chứng giám! Thần một lòng tận tụy trung thành, làm sao có khả năng làm ra loại chuyện như vậy được? Xin bệ hạ minh xét!”

Nữ đế nghe vậy, khóe miệng không nhịn được mà co giật.

Các quan trong triều nghe thế khóe miệng cũng giật như bị động kinh.

Nói dễ nghe như thế nhưng kết quả vẫn

tham ô nhiều như vậy?

Người có thể vô sỉ nhưng không thể vô sỉ như thế được!

“Lâm ti nghiệp, nếu ngươi đã nói ngươi trung thành tận tụy với bệ hạ và Đại Võ vậy tại sao khi sứ thần làm khó ngươi lại không đứng ra? Bản quan thấy ngươi vốn là tên bụng dạ khó lường thì có!” Lão thần trước đó giận dữ nói.

“Đúng đó! Rõ ràng ngươi muốn thấy Đại Võ mất mặt, thấy bệ hạ mất mặt!” Lại một vị đại thần nữa đứng ra.

“Có phải chột dạ rồi không, á khẩu rồi chứ gì?” Đại thần thứ ba lên tiếng.

“Uổng công bệ hậ ân sủng ngươi như vậy, kết quả ngươi lại không có lòng báo đáp hoàng ân!” Đại thần thứ tư nói.

“Lâm ti nghiệp, ngươi còn mặt mũi gì gặp thánh thượng nữa?”

Hiếm khỉ tìm được một cơ hội, các quan lại tới tấp bỏ đá xuống giếng.

Trong tiếng chỉ trích của các quan, Lâm Bắc Phàm lại thở dài não nề một hơi, cười khố và đáp: “Các vị đại nhân, các ngươi hiểu lầm hạ quan rồi! Sở dĩ hạ quan không đứng ra ngay lập

tức là vì hạ quan tin vào các vị đại nhân, lúc nào cũng tràn đầy niềm tin vào các ngươi hết đó!”

“Tràn đầy niềm tin vào bọn ta á?” Các quan ngây người.

“Đúng vậy, hạ quan vô cùng tin tưởng các vị đại nhân!”

Lâm Bắc Phàm nói rất dõng dạc.

“Hạ quan tin chỉ một vấn đề nho nhỏ như vậy không thể làm khó được các vị đại nhân có mặt ở đây! Các vị đại nhân đây đều xuất thân tiến sĩ, là những nhân tài nổi trội trong hàng ngàn hàng vạn sĩ tử, cho dù là trí tuệ mưu lược cũng là hạng đứng đầu hiện nay”

“Hạ quan tin các ngươi nhất định có thể chọc thủng thủ đoạn âm mưu của sứ thân Đa La! Các ngươi làm quan mấy chục năm liền, trải qua đủ các loại nguy hiểm đáng sợ và âm mưu khác nhau chắc chắn có thể xử trí, quyết định kế sách thật tốt!”

“Hạ quan tin không có bất cứ khó khăn nào có thể làm khó được các vị đại nhân ở đây! Các ngươi là rường cột của Đại Võ, là Định Hải Thần Châm của Đại Võ, chống đỡ trời đất của Đại Võ!”

“Cho nên hạ quan vẫn luôn đứng ở phía

sau ôm theo tấm lòng tôn kính, ngắm nhìn phong thái xoay chuyển thế cục của các vị đại nhân đây!”

Văn võ bá quan trong triều đều bị mấy lời này của Lâm Bắc Phàm khen phổng mũi.

Hóa ra mình ở trong mắt hắn lại vĩ đại như thế, cao quý như thế à!

Ai ngờ đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm lại đổi đề tài: “Nhưng không ngờ… không ngờ…”

“Không ngờ gì cơ?” Một lão thần hỏi.

Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn các quan, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thất vọng vô cùng: “Ta không ngờ chỉ một vấn đề đơn giản như thế đã làm khó các vị đại nhân đây rồi, chuyện này trực tiếp phá hỏng phòng tuyến tâm lý của ta, khiến ta chưa kịp chuẩn bị chút tâm lý nào cả!”

Văn võ bá quan: “Phụt!”

Lâm Bắc Phàm hối hận tột cùng, nói: “Sự việc đột ngột quá, khi ấy ta cũng ngớ người luôn, hoàn toàn không kịp đứng ra, mọi người đã để lộ giới hạn chỉ số thông minh của mình ra mất rồi khiến ta ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có! Thật mất mặt quá!”

Văn võ bá quan: “Hự!”

“Bây giờ nghĩ kỹ lại đúng thật là lỗi của hạ

quan!’

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc tự kiểm điểm lại mình: “Là hạ quan đã đánh giá các vị đại nhân quá cao, hiểu sai về chỉ số thông minh của các ngươi, coi trọng năng lực của các ngươi, ôm theo kỳ vọng không nên có về các ngươi! Kết quả không chỉ tổn thương người mà còn tổn thương mình nữa!

Văn võ bá quan: “Hự!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay xỉn lỗi: “Xin lỗi các vị đại nhân! Là ta mù mắt, là ta có mắt không tròng khiến các ngươi thất vọng! Cũng xỉn lỗi bệ hạ, vỉ thần đã nhìn lầm người cũng khiến người phải thất vọng rồi!”

Văn võ bá quan: “Hự!”

Các quan lại chẳng muốn nói nữa.

Thằng khốn nạn này trên cơ bản đang chỉ hòa thượng chửi là con lừa ngốc, chỉ vào mũi bọn họ chửi là phế vật!

Vẻ mặt bọn họ khó coi như bị táo bón, trong lòng khó ở như vừa ăn phải phân vậy.

Nữ đế ngồi trên long ỷ suýt thì bật cười.

Được lắm!

Lực chiến đấu của Lâm Bắc Phàm này quá

mạnh, mồm mép văn vẻ, nói đâu ra đấy, trực tiếp khiến văn võ bá quan bị chửi đến tự kỷ luôn rồi!

Thượng triều nhiều nám như vậy cũng chưa từng thấy bọn họ ngậm bồ hòn làm ngọt đến thế bao giờ!

Sướng! Sướng! Sướng!

Chỉ dựa vào chuyện này nhất định phải thưởng to cho Lâm Bắc Phàm!

“Lâm ái khanh, có câu người không biết không có tội! Ngươi không biết năng lực của các vị đại thần cho nên mới không kịp thời đứng ra, trầm tha tội cho ngươi!” Nữ đế ho khan một tiếng, cố nén ý cười trong lòng, bảo.

“Đa tạ bệ hạ châm chước!” Lâm Bắc Phàm cảm động muốn rơi nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment