Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 904

Đợi sau khi mọi người chuẩn bị xong xuôi, hắn lại bắt đầu hành động, vào một tối mịt mờ, hắn khống chế thời tiết, sấm chớp đùng đùng, mưa gió bão bùng, sóng biển cuộn trào...

Tóm lại là muốn thần kỳ kiểu gì thì chơi kiểu đấy.

Đợi bầu không khí này đã lan rộng ra, xương rồng lại xuất hiện một lần nữa!

Hơn nữa, trùng hợp làm sao khi nó lại xuất hiện trên Nam Hải tiếp, vừa vặn đúng ngay phía sau thủy quân của Đại Viêm.

“Xương rồng! Xương rồng lại xuất hiện rồi!"

“Đây là ông trời phù hộ triều ta! Mau đuổi theo, xương rồng nhất định phải thuộc về triều ta!"

“Người có được xương rồng sẽ có được thiên hại" Mọi người lại nháo nhào kêu lên và đuổi theo. Trên mặt biển, vì xương rồng mà thế lực các phương lại xảy ra trận đại chiến.

Thủy quân Đại Viêm vừa phải lính đi ngăn cản đám người tầm bảo phát điên, vừa tự mình điên cuồng đuổi theo xương rồng, nhất định phải lấy được nó.

Thế lực các phương lấy thủy quân Đại Hạ làm chủ xông lên đánh hạ phòng tuyến của thủy quân Đại Viêm một cách dữ dội

Giữa đôi bên đánh đến ngươi chết ta sống, không ai nhường ail


Tay đạo diễn Lâm Bắc Phàm này thì lại đứng trên bờ, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn một cảnh này, khiến bọ họ đánh càng ác chiến hơn.

Lúc này, thủy quân Đại Viêm lại tiến lại gần xương rồng.

Nhìn thấy xương rồng gần ngay trước mắt, hắn ta vô cùng sung sướng: “Xương rồng! Lần này cuối cùng cũng rơi vào tay lão phu rồi, há hái"

Lâm Bắc Phàm cười trộm, ngoắc ngón tay, xương rồng lại lao vút lên trời, bay đi mất.

Sắc mặt của tướng quân Đại Viêm lập tức thay đổi, phát ra tiếng kêu bỉ thảm: “Không!"

Xương rồng lại bay đi mất, hiển nhiên trận đại chiến này cũng kết thúc luôn.

Mọi người cũng chẳng vớt vát được gì, nhưng lại hao binh tổn tướng, không thể không tiếp tục bổ sung binh mã.

Qua hai ngày nữa, Lâm Bắc Phàm thấy thời cơ đã chín muồi, lại hành động cho xương rồng hiện thế.

“Xương rồng! Xương rồng lại xuất hiện rồi!"

“Đuổi theo mau, không thể để nó bay mất được!"

“Lần này này nhất định phải có được nó!"

Trò chơi tầm bảo lại lên sàn một lần nữa, chém giết ác liệt.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy mấy bóng người như tiên đạp gió mà tới, tốc độ siêu nhanh vượt qua bảo thuyền của đám người, bay về phía xương rồng.

“Tông Sư cũng tới giành xương rồng sao?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Cho các ngươi biết mặt một chút... Lôi đình giáng thế!"

Dưới sự điều khiển của hắn, trên trời lóe lên tia sét khủng bố rồi bổ xuống. “Đùng!" "Am...


Xung quanh xương rồng lập tức bị sét bao phủ. Những Tông Sư bay tới đó rõ ràng vô cùng thảm hại dưới đòn giáng của sấm sét.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh nhưng cũng không thể nhanh bằng sấm sét được.

Bọn họ sở hữu sức mạnh có thể địch quốc, nhưng đối diện với sức mạnh sấm sét khủng khiếp, rõ ràng vẫn có hơi lấy trứng chọi đá.

Có người bị đánh trúng mà rơi xuống biển.

Cuối cùng, Tông Sư cũng không đắc thủ, xương rồng chìm trong sấm sét lại bay lên trời cao.

Một trận chiến này, các thế lực tầm bảo lớn đánh rất lớn.

Cái giá mà bọn họ phải tra khổng lồ như thế, kết quả thậm chí còn không có cách nào lại gần xương rồng, cho dù Tông Sư ra tay cũng như vậy.

Chuyện này không khỏi khiến người mê mang, nếu đã không thể có được, hà tất phải phí hết tâm sức, hy sinh uổng phí?

“Các vị, xương rồng chính là thần vật, có thần tính, có thiên đạo che chở, người bình thường khó mà lại gần được, cho nên chúng ta đừng vì tranh giành bảo vật mà tự tàn sát lẫn nhau! Chúng ta nên hợp lực lại mới có cơ hội giữ lại xương rồng"

“Bằng không, nếu còn tiếp tục nội đấu sẽ chỉ tự tổn thất thực lực bên mình một cách uổng phí mà thôi!” “Đợi sau khi chúng ta giữ được xương rồng lại, căn cứ theo cống hiến cá nhân lại cân nhắc đến vấn đề chia chác saul"

Mấy vị Tông sư đưa ra đề nghị.

“Thế này mới đúng này, đánh giết hoài, không chỉ tổn hại hòa khí mà còn tổn thất binh mã, vô cùng không đáng!


Mọi người chắc hẳn nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, chân thành hợp tác, giữ được xương rồng lại đã rồi nói sau!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.

Mọi người nhìn thấy hắn cười tủm tỉm đi tới, trông khủng khỉnh, vô cùng chướng mắt.

Mọi người đánh đến ta sống ngươi chết trên biển, chỉ có ngươi đứng bên bờ quan sát, lại còn thêm dầu vào lửa.

Mọi người đều thiệt hại nặng nề, cũng chỉ có ngươi là không tổn thất một cong lông nào thôi.

Bây giờ còn nhảy ra nói lời châm chọc, thiệt tình, nào có cái lý ấy!

“Lâm thừa tướng, lão phu có một vấn đề xin mời ngươi chỉ dạy!” Tướng quân Đại Viêm thấp giọng nói.

“Mời Triệu tướng quân nói!” Lâm Bắc Phàm cười.

“Bắt đầu từ lúc xương rồng xuất hiện cho tới nay, các thế lực chúng ta đều phái binh mã tới giành xương rồng, chỉ có Đại Võ các ngươi là thờ ơ, bàng quang, giống như đã chắc chắn chúng ta không lấy được xương rồng vậy, cho nên lão phu thật sự tò mò, có phải Đại Võ các ngươi đã biết chuyện gì đó liên quan đến xương rồng rồi không?” Tướng quân Đại Viêm nói với vẻ mập mờ. Không thể không nói, cảm giác của vị tướng quân này thật chuẩn.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều liếc qua, tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment