Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 22

Trăng vẫn cứ lạnh lùng và ma quái, không những thế ánh trăng là thứ duy nhất để sói có thể bầu bạn bởi vì sói rất cô độc. Có ai từng hỏi vì sao sói chỉ hú dưới trăng thôi không? Thực chất đối với sói  ánh trăng đơn thuần không chỉ là bạn mà còn là tri kỉ của nó. Sói hú vì cô đơn, vì oán trách, vì nổi buồn lạnh giá như xé tâm can nó. Nhưng một khi nó yêu, sói sẽ không suy nghĩ, nó sẽ yêu mãnh liệt, yêu hết mình, và sẽ lại khóc thật nhiều khi thất vọng. Có mấy ai hiểu được  sói rất đáng thương hay không?

Huyết Phong chạy đến vách đá rồi gục ngã nằm xuống đất. Không xong rồi, thứ nguyền rủa trong hắn đang cần máu nhưng lúc này hắn không thể nào cung cầu ngoài cách chịu đựng dày vò bản thân. Dưới bán trăng nguyệt, hình dạng  hắn dần chuyển đổi khác đi, đuôi đã bắt đầu mọc dài ra, móng vuốt và tai cũng dần biến đổi…   

Những cơn đau kéo dài càng làm Huyết Phong thức tỉnh, trong mắt hắn duy nhất hình ảnh còn đọng lại là Miêu Miêu, hắn không hiểu nổi thứ cảm xúc kì lạ này là gì nhưng hơn ai hết Huyết Phong biết rõ hắn đang rất đau. Cuối cùng nàng cũng thấy bộ dạng thật sự của hắn, nàng cũng đã sợ như hắn nghĩ và đến phút chót Huyết Phong vẫn chỉ có một mình, có vẻ như hắn sẽ không bao giờ được  hưởng sự  sủng ái như bao người. Ngay lúc này, hắn thấy mình là người bất hạnh nhất trên thiên hạ.

Một lần nữa tim hắn lại cuồn trào từng đợt nhói đau xoáy trong tâm can. Lần đầu tiên hắn biết được hắn có tim.

Miêu Miêu hoảng sợ khi thấy Huyết Phong đang tự dày vò thân thể mình, hắn nghĩ thế nào lại đi cắn vào tay mình? Máu chảy rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến nàng  tái xanh cả mặt. Bước chân như muốn chạy đến ngăn cản hắn nhưng Miêu Miêu đang chần chừ khi vừa nhận thức được một việc, giữa hắn và nàng có lực cản vô hình chắn ngang đó là ranh giới của thời gian.

Nàng không phải là người của thời đại này nên càng không thể trao tình cảm đặt ở nơi đây, nàng còn rất nhiều dự định cho tương lai, nàng đã định tìm đường để quay trở lại hiện tại nhưng kể từ khi gặp Huyết Phong mọi thứ đã đi quá xa vượt tầm kiểm soát của nàng. Lý trí, cảm xúc và ngay cả con tim nàng cũng đã bị hắn nắm giữ một cách dễ  dàng. Miêu Miêu đã ép mình phải sắt đá, không được rung động vậy mà những mớ hỗn độn đó luôn trỗi dậy một cách điên cuồng, khiến nàng không cách nào đề phòng được nữa. Tuy Miêu Miêu không thừa nhận rằng mình đã yêu hắn nhưng sẽ là sự mất mát đau đớn nếu hắn rời xa nàng.

Bóng dáng ấy vẫn ngang tàn mặc cho đêm đã sâu, cả bầu trời tối sầm chỉ le lói bởi chút ánh trăng mờ nhạt gợi thêm một cảm giác ma quái kỳ qoặc nhưng Miêu Miêu lòng vẫn thấy an toàn khi bên cạnh hắn dù bất cứ đâu.

Huyết Phong đã biết nàng theo dõi hắn từ đầu, làm sao hắn có thể quên được mùi hương khó quên trong lòng hắn, hơn ai hết hắn rất muốn bay đến cấp nàng ôm trong lòng tha thiết nhưng hắn không đủ dũng cảm, hắn không đủ dũng khí đứng trước để đối diện với ánh mắt thuần khiết kia. Huyết Phong sợ mình sẽ là vấy bẩn sự trong sáng ấy. Hắn nguyện để nàng bỏ đi bởi giờ đây hắn không có tư cách níu giữ nàng nữa.

Cuối cùng giọt nước mắt của sói đã đông cứng như chính tảng băng trong lòng sói. Khóc bằng cách nuốt nước mắt vào trong, tiếng kêu than như muốn dồn nén hết cả đau thương tan biến vào ánh trăng kia. Vì sói luôn tự lập nên  dù cô đơn sói cũng chỉ có một mình, không một ai có thể đồng cảm cùng sói.

Khoảng cách giữa hai người gần trước mắt nhưng xa cách tận hai nơi. Miêu Miêu đứng bờ vực giữa từ bỏ và chấp nhận, tâm nàng vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc nàng đứng đây để chứng kiến điều gì thêm? Sao không  chạy đi? Nàng có khả năng đó sao nàng không thực hiện? Từ bao giờ nàng đã trở nên yếu đuối như thế này, nàng vì ai mà tâm phải bối rối, vì lý do gì mà không thể rũ bỏ?...

“Nương tử…”

Phải rồi! Chính hai từ đó đã là dây trói khiến Miêu Miêu cách nào chạy thoát khỏi người, nhưng đó chỉ là hình thức ngộ nhận thôi, nếu thật tâm nàng không công nhận điều đó thì hai từ kia cũng chẳng có nghĩ lý gì có thể giữ nàng. Nàng thua rồi, nàng thua số phận và quyết định đánh cược cho lần này, nàng đúng thật là rung động trước chân tình của hắn. Có câu “mưa dầm thấm lâu” quả chẳng sai, những chiêu trò sởn gai óc của hắn như vậy mà cũng làm Miêu Miêu động lòng cho được.

Miêu Miêu nhẹ bay đến vươn tay ôm chầm lấy người hắn, hành động ấy khiến Huyết Phong vô cùng kinh ngạc, phút chốc hơi ấm từ người nàng nhanh chóng lan toả và sưởi ấm cho hắn.  

Bức tường băng đá cuối cùng đã đổ vỡ, những mảng cô độc kia cũng dần tan biến vào hư vô ngay giây phút nàng ôm hắn cùng với những giọt nước mắt của nàng đã nhẹ chạm lấy tim hắn, nhẹ nhàng xóa bỏ sự đau thương và tủi hổ.

“Đừng lo! Ngươi không cô độc đâu, bên cạnh ngươi vẫn còn có ta…" Miêu Miêu áp sát mặt mình vào hõm vai Huyết Phong, hai tay xoa đầu hắn như chứng minh hắn giống như một đứa trẻ cần được che chở, còn nàng là người bảo vệ cho hắn.

Trong lòng Huyết Phong  dâng lên hàng tá cảm xúc không nên lời, hắn sợ nàng đang gượng ép bản thân, hắn lắc đầu buồn bã: “Không cần, nàng hãy mau chóng đi đi. Ta cần… được ở một mình.“

Miêu Miêu cau mày không hài lòng: ”Đầu óc ngươi bã đậu không hả? Ta đã nói như thế tức là ngươi là người rất quan trọng với ta nên ta sẽ không từ bỏ. Sao ngươi cứ cứng đầu phủ nhận vậy hả, bộ ngươi nghĩ ta chết nhát khi thấy hình ảnh của ngươi bây giờ liền lập tức bỏ chạy hả? Có như thế từ đầu ta đã không theo ngươi rồi đồ ngốc.”

Huyết Phong cứng người một lúc, không ngờ trong hoàn cảnh này nàng còn lên giọng trách mắng hắn được, hắn giơ tay định lau đi nước mắt trên gương mặt nàng nhưng lại thấy móng vuốt gớm ghiếc của mình, hắn bất lực nói: “Nàng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với ta sao? Ta không phải là một người bình thường lại không thể là một phu quân như ý cùng nàng, ta độc ác và đáng sợ, chẳng lẽ nàng không sợ ta sẽ tổn thương nàng hay sao?”

“Ta biết ngươi không thể.”

Hắn chớp mắt nhìn nàng kinh ngạc, Miêu Miêu lấy tay hắn đặt vào tay mình nắm chặt rồi mỉm cười nói: “Ta không quan tâm trước kia ngươi như thế nào, quan trọng là ngươi là người mà ta đây đã chọn thì mọi thứ khác ta không để ý. Con người của ngươi hôm nay đã được ta nhìn nhận và chấp thuận rồi vậy ngươi còn lo lắng chuyện gì nữa?”

“Ta không thể khống chế con quái vật trong người, vì nó luôn cần máu nên ta không thể để nàng bị tổn hại…”

Miêu Miêu hiểu ý của Huyết Phong, nàng suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Vậy khi cần ngươi hãy hút máu ta đi.”

 Huyết Phong giật mình, hai tay lập tức rút khỏi tay nàng, ánh mắt giận giữ không chấp thuận, hắn nghiến răng nói: “Nàng điên sao? Không, ta không để chuyện đó xảy ra được. Nàng mau cút đi cho ta, nhanh đi.” 

 Hơi bất ngờ trước hành động của Huyết Phong, tuy nhiên Miêu Miêu vẫn kiên quyết không rời đi nửa bước, nàng đưa tay giữ mặt hắn đối diện với mình rồi nói: “Ta không cho ngươi quyền cự tuyệt.”

“Nàng…”

Huyết Phong mặc dù rất tức giận trước thái độ ngương ngạnh của nàng nhưng hắn cố  kìm chế bản thân lại, nếu ngay lúc này không mau chóng đuổi nàng rời đi thì hắn sẽ làm tổn thương nàng mất, sự tiếp xúc quá gần này khiến Huyết Phong bị kích thích rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được dòng máu đang chảy trong người nàng.

“Đừng để ta nhắc lại, Miêu nhi. Nàng hãy rời khỏi ngay đi, ta… xin nàng...”

Miêu Miêu được nước lấn tới, nàng càng xích cổ lại gần môi hắn, nói: “Ta biết ngươi đang rất cực khổ, hãy mau uống nó đi. Huyết Phong, nghe lời ta…”

Bị rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng gian, Huyết Phong vừa không muốn làm nàng bị thương , một bên lại không thể kìm chế được cơn khát của mình. Sau một lúc cũng đưa ra quyết định, Huyết Phong nhếch cười ghé sát vào tai Miêu Miêu, ôn nhu nói: “Nàng hảo là nương tử ngoan của ta…”  

 Huyết Phong khẽ hôn lên cánh môi mỏng khúc dạo đầu hết sức trơn tru sau cùng là màn ra sức đoạt chiếm. Hắn tham lam cùng nàng day dưa và triền miên một hồi, nhận thấy Miêu Miêu sắp hết hơi nHuyết Phong mới dần miễn cưỡng rời khỏi cánh môi kia, trong hơi thở của hai người vẫn còn đọng lại hương vị mật ngọt tư tình.

Đỡ lấy Miêu Miêu nằm gọn trong vòng tay, Huyết Phong nhẹ nhàng vuốt gò má dọc theo sống mũi nàng, ánh mắt vừa ôn nhau vừa âu yếm sủng nịnh. Kể từ giây phút đó, Huyết Phong đã nguyện gắn kết cùng nàng đến cùng trời cuối đất, Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng rồi nói: “Nữ nhân này… mãi mãi thuộc về ta.”

 Lời nguyền dưới ánh trăng ma lực

Huyền bí thay đổi một hồn linh

Số phận lật ngửa an bày

Một người xa xôi chuyển kiếp luân hồi

Bình Luận (0)
Comment