Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 36

 ( lưu ý chuẩn bị lượng máu aa ~///~ )

Chẳng biết bằng một cách kỳ diệu nào, Miêu Miêu đã trở về Lĩnh Túy Hào, và bây giờ nàng lại nằm trong vòng tay của Huyết Phong. Miêu Miêu thống khổ kêu trong lòng: “Ôi trời, sao người không để ta ngất lâu hơn một chút…”

Vậy là bây giờ nàng phải đối mặt với tử thần đây.

Đã đi đến tầng thứ 3, nhưng không gian giữa hai người không được cải thiện gì hơn. Miêu Miêu không dám nhìn Huyết Phong hay ít nhất là ngay lúc này. Điều nàng ngu ngốc đang nghĩ chính là tin Huyết Phong có thể xấn tới ăn thịt nàng bất cứ lúc nào.

Nàng nghe tiếng mở cửa và hơi thở đang dần mất nhịp của bản thân. Huyết Phong dường như biết nàng đang giả vờ nhắm mắt, sau khi đóng cửa lại, hắn thả nàng nằm trên giường, đôi mắt đỏ ngầu đầy rực lửa nhìn thẳng vào vật đang nằm bất động trên giường.

“Nếu nàng không muốn ta tức điên lên thì mau ngôi dậy đi.”

“Chẳng phải ngươi đã tức giận rồi đó sao…” Tuy nghĩ thế nhưng Miêu Miêu vẫn miễn cưỡng ngồi dậy. Đột nhiên nàng muốn né tránh cái nhìn chăm chăm đó, cảm giác như bị thiêu trụi giữa ngọn lửa nóng bỏng ấy. Bất giác cả người Miêu Miêu cũng nong nóng, dự cảm này nàng biết rõ nó không hề tốt lành.

“Ta không biết nàng lại có thú vui ngắm người khác đang ân ái nữa đấy.”

Chính là đây, cảm giác bị bắt tại trận thật hổ thẹn. Qua giọng nói của hắn, nàng có thể đoán Huyết Phong đang rất tức giận, nàng có chết dưới nanh vuốt của hắn bất cứ lúc nào nếu không đưa ra một câu trả lời thích đáng. Đột ngột bị dồn vào thế bí, Miêu Miêu đành bất lực giữ im lặng, với nàng khôn ngoan nhất vẫn là cách này.

Nhưng ngược lại, Huyết Phong càng tỏ vẻ không hài lòng, nắm tay siết chặt nổi cả gân xanh. Hắn tuyệt đối không vui khi bắt gặp cảnh tượng nàng một-cách-thản-nhiên nhất, ngắm một tên nam nhân khác đang ở tình trạng thỏa thân, không một mảnh vải che thân, huống chi điều nàng xem thứ cấm kị. Đến nghĩ hắn cũng không bao giờ dám, huống chi việc thật người thật đang diễn ra.

Càng nhìn Miêu Miêu trong bộ dạng như thế này, con người của Huyết Phong một lúc càng điên cuồng nóng giận. Bằng một vận tốc kinh dị, hắn chuẩn xác đè nàng nằm gọn dưới thân mình. Cảm giác không vì thế mà suy giảm, cả thân như dậm phải mồi lửa, ánh mắt Huyết Phong càng trở nên sôi sục, hừng hực. Hắn khó khăn trong hơi thở, ngay cả giọng nói cũng trầm và khàn hơn: “Ta có thể cắn nát môi nàng nếu như nàng ngoan cố không mở miệng… ngay lúc này.”

 Miêu Miêu mở mắt hoảng sợ, không nghĩ đến có ngày Huyết phong sẽ có bộ dạng như thế này. Nàng bị khuất phục, ngập ngừng nói: “Cái đó… là ta chỉ tò mò. Ngoài ra, không có ý nào khác. Ngươi đừng… đáng sợ như thế được không…”

Hắn nhếch cười đểu, nhưng với vẻ ngoài soái ca kia trông nhìn nó lại rất quyến rũ. Ngay cả Miêu Miêu nhất thời cũng bị mê hoặc cuốn sâu, hắn gầm nhẹ: “Nàng nói ta đáng sợ sao?”

Tay hắn gắt gao siết chặt vòng eo của nàng, khoảng cách được rút gọn thì hơi thở càng suýt xoát gần gũi với nhau. Miêu Miêu thoáng run rẩy, nàng có thể cảm nhận được hơi nóng từ hắn, da thịt của hắn đang cố tình tiếp xúc với nàng, từng nhịp một. Nàng bồn chồn nói trong làn hơi gấp gáp: “Đúng… vậy…”

Ánh mắt lập tức lóe lên tia tà ác. Bạc môi quyến rũ bất ngờ vẽ thành đường cong khắc nghiệt, nàng như ngộp thở trong giây phút ấy. Huyết Phong cảm nhận thân mình có chút bất thường, rất cường, rất mạnh mẽ. Ngộ là Huyết Phong không thấy kì lạ chút nào, có vẻ như hắn biết chính xác đó là gì. Chẳng trách lần nào hắn gần gũi nàng luôn sinh cảm giác này, huống chi nàng bây giờ như con cá nằm trên thớt.

Miêu Miêu đọc được điều gì đó qua đôi mắt bao phủ bởi nhục cảm kia, nó khiến nàng bị cuốn hút một cách kì lạ. Trong đó còn có ngọn lửa đang ra sức thiêu đốt lấy nàng, như thể nó đang muốn bao bọc nàng, tất cả. Thế nhưng Miêu Miêu đang cố tìm cách giãy giụa, kháng cự lại. Hình như nàng đã nhận ra đó là gì, tiếc là nàng đang là con thỏ bé nhỏ bị trói chặt trong móng vuốt sắc bén của sói.

Dục vọng.

Huyết Phong thô bạo nắm hai tay nàng trụ trên đỉnh đầu, bằng một cách vui vẻ nhất, hắn tiến sát lại vành tai nàng, phả hơi nóng và nói: “Ta sẽ cho nàng biết… ta đáng sợ đến mức nào.”

Miêu Miêu trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc nàng đang tốn công chống cự vì điều gì đây?

“Đừng… Huyết Phong, ta sợ…” Giọng nàng như vỡ ra.

Nhưng điều đó rất có tác dụng với quý ngài Huyết Phong đây. Tay hắn dần nới lỏng cổ tay nàng ra, trong phút chốc con người trong hắn đang dần bị đánh lui chỉ bởi giọng nói vừa rồi. Huyết Phong đau thương nhìn Miêu Miêu rơi nước mắt, hắn vuốt nhẹ má nàng rồi hôn lên đó, cố tình lau đi giọt lệ ám ảnh kia.

“Đừng khóc… nương tử. Sẽ nhẹ nhàng thôi…”

Miêu Miêu thật muốn cắn nát môi mình, nhớ đến cảnh ân ái vừa rồi nàng bất giác lại có cảm giác sợ sệt. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên nàng nghe được cơ thể mình, đang có những biến đổi rất lạ, rất nóng. Nhưng Huyết Phong lại không biết điều đó, hắn cứ nghĩ nàng đang sợ hắn chạm vào người. Bất ngờ Huyết Phong này sinh cảm giác bị tổn thương, bị chán ghét.

Bằng một sự kỳ diệu nào đó, Huyết Phong rời khỏi người nàng, thận trọng và nâng niu. “Ta sẽ không… bao giờ lại gần nàng nũa. Vì vậy, nàng có thể yên tâm và đừng khóc nữa…”

Những lời Huyết Phong thốt ra như tiếng thì thào đau đớn, nghẹn ngào. Cảm giác đau đớn thiêu đốt khắp cơ thể nàng. Không, không phải như thế! Nàng rất muốn giải thích, thế sao giọng nàng lại vỡ ra trong tiếng nấc. Nàng đã làm tổn thương hắn rồi.

“Đừng đi…”

Huyết Phong thoáng chốc đơ người, rốt cuộc nàng đang muốn gì?

“Ngươi hiểu lầm rồi, chỉ là ta chưa chuẩn bị nên nhất thời… Ta không có ý đó.” Nàng đưa tay níu lấy vạt áo hắn, ánh mắt ươn ướt nhìn Huyết Phong nài nỉ.

Như một đốm lửa tàn phút chốc hóa thành ngọn lửa nóng. Huyết Phong như lạc vào ánh mắt nàng, trầm giọng nói: “Là nàng đã giữ ta Miêu nhi, rốt cuộc nàng đang muốn gì?”

“Hãy làm ta có thể nhắm mắt đi…” Nàng đỏ mặt nói nhỏ.

Như bắt được sợi dây cứu rỗi, Huyết Phong không chần chừ lập tức đè nàng một lần nữa.  Hắn đắm đuối nhìn nàng,rồi đột ngột kéo nàng vào vòng tay và hôn mãnh liệt. Mọi thứ dường như dừng lại ngay giây phút đó, Miêu Miêu thuận tay vòng tay lên cổ hắn, những thứ xem là ranh giới đều xem là hư không, vứt bỏ ở một nơi nào đó mà nàng – chẳng còn bận tâm tới nữa.

Ngọn lửa dục vọng trong nháy mắt càng thêm bùng cháy sôi sục. Cảm thấy y phục thừa thải hắn liền ra tay xé bỏ chúng quăng xuống giường. Huyết Phong khẽ gầm ra tiếng, hạ thân càng muốn nhiều hơn, động tác cương nhu càng thêm bá đạo lỗ mãng, sẵn sàng nuốt con mồi vào bụng một ngụm no say. Tay bắt đầu di chuyển lướt qua từng tấc da thịt cảm nhận, động tác vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu khiến Miêu Miêu như say vào lưới tình.

Chẳng mấy chốc, cảnh xuân dần hiện ra trước mắt, móng vuốt của sói như rất hả hê trước kết quả này. Cổ họng khô khốc dục vọng càng dấy lên ham muốn tột đỉnh. Bộ ngực căng tròn với làn da trắng nay đã đính thêm vài vết hôn kích tình, một tầng sương ám muội và say nồng. Huyết Phong mạnh mẽ ôm Miêu Miêu vào lòng, hận không thể nào sát nhập cả hai thành một, vừa cử động đưa tay vuốt ve thân ảnh mảnh mai bên dưới, run lên từng đợt khoái cảm dễ chịu…

Miêu Miêu ngây ngốc nằm hưởng thụ, da hắn chạm vào khiến nàng thập phần thoải mái lạ kì, bất giác cánh môi thoát ra tiếng rên nhỏ đầy dụ hoặc. Huyết Phong như lửa chích thêm mồi, biết nàng thoãi mái, tay càng không khách khí càng cuồn quét sờ mó từng tấc da thịt. Như một kẻ say điên rồ, hắn đặt nụ hôn ôn nhu lên trán chạy dọc theo từng tấc da thịt trắng mịn, càng mê muội cắn nhẹ vành tai tinh tế…

 “Nóng quá… Huyết Phong… ưm…”

 Huyết Phong nhếch cười tà ác, giọng khàn đục: ”Nương tử, nàng nên nhẫn...”

Hắn tham lam chơi đùa bộ ngực căng tròn, một bên tay xoa nắn dễ chịu một bên mê luyến mà đắm sau mút cắn thoã mãn. Miêu Miêu đột ngột cảm nhận từng đợt khoái cảm dâng trào, tiếng rên bật nhỏ dễ chịu. Tay hắn không an phận tiếp tục lần mò sâu hơn, Miêu Miêu đỏ mặt lấy tay che nhưng nhanh chóng bị chế trụ trên đình đầu. Nàng cảm thấy bất an, bàn tay nóng hắn vừa lướt qua thân liền như ngọn lửa bùng cháy không kiểm soát, dưới thân kịch liệt phản ứng, chân bất giác khép chặt lại dưới thân.

“Đừng… sẽ đau lắm.”

Huyết Phong hiểu ngay điều nàng lo lắng, môi cười ôn nhu, nhỏ giọng trấn an: “Nghe phu quân, sẽ không…”

Huyết Phong rất thích thú với bộ dạng nhu nhược ngoan ngoãn này của nương tử, trông như một con mèo nhỏ đáng yêu cần nâng niu.

Nhiệt độ hâm nóng phút chốc tăng lên cả chục độ, hơi thở ám muội sớm bao trùm không gian. Huyết Phong trên người cực phẩm vẫn tận hưởng từng chút vào miệng, hạ thân nay cứng cáp khó chịu, ngọn lửa dục vọng trong người càng muốn thiêu đốt. Hắn nhẹ nhàng tách chân Miêu Miêu vừa giở giọng dụ tình: “Thả lỏng ra nào nương tử…“

Miêu Miêu không vừa ý càng kẹp chặt chân, lắc đầu không đồng ý. Cả thân hắn sớm bị dục hoả mãnh liệt dâng trào, nén giọng nài nỉ: “Miêu nhi, ngoan nào. Nghe theo ta, lần này…”

Nàng như nai chạy toán loạn giữa bầy sói, mất cảnh giác chân nàng dần dần nới lỏng. Thấy thế, hắn cười hài lòng, chuẩn bị tiến vào bên trong. Chiếm hữu và đoạt lấy một cách khoan khai...

 “Aaaaa, tên chết tiệt nhà ngươi gạt ta, rõ là rất đau…“ Cảm giác dưới thân như bị ai xé rách. Đau đớn và chịu đựng là thứ Miêu Miêu đang cảm nhận rất rõ, từng tấc thịt đang co thắt kịch liệt, nàng không thể nhịn được.

Huyết Phong hôn lấy môi nàng rồi lau đi nước mắt, ý muốn xoa dịu lấy cơn đau ngoài ý muốn kia…

 Đêm nay, tất cả của nàng, hắn đều muốn! 

Bình Luận (0)
Comment