Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 100

Không ngờ Hà Uyển Xuân đã lớn tuổi như vậy mà lòng tham vẫn không giảm. Khi còn trẻ, bà ta đã không thể cướp được Quý Hạc Minh. Lẽ nào hiện giờ bà ta đã trở thành một bà lão tóc bạc phơ, răng rụng gần hết, còn có thể cướp được Quý Hạc Minh sao?

Đúng là mơ mộng hão huyền.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vâng." Người thuộc hạ đáp lời rồi lui xuống.

Trình Tuyết Dương nhớ lại khi bản thân còn trẻ đã chăm sóc Hà Uyển Xuân chu đáo như thế nào, cùng với sự phản bội của Hà Uyển Xuân, Trình Tuyết Dương hận bà ta thấu xương.

Hiện giờ bà ấy và Quý Hạc Minh có thể con cháu đầy đàn cũng phải trải qua trăm cay nghìn đắng. May mắn là Quý Hạc Minh một lòng hướng về bà ấy, nếu không hai người họ cũng không thể đi đến cùng được.

Bởi vì trong lòng mẹ Quý Hạc Minh có một người con dâu vô cùng ưng ý, người phụ nữ đó chính là Lâm Lệ Liên, thanh mai trúc mã lớn lên cùng Quý Hạc Minh. Khi Quý Hạc Minh còn nhỏ, hai mẹ con Lâm Lệ Liên đã coi Quý Hạc Minh như của riêng mình.

Hai mẹ con họ cũng không ít lần bày trò hãm hại Quý Hạc Minh và Trình Tuyết Dương. Nếu không phải Quý Hạc Minh kiên định yêu Trình Tuyết Dương, Trình Tuyết Dương cũng không muốn lãng phí thời gian với ông ấy. Bà ấy thực sự không hiểu, chẳng qua chỉ là yêu đương thôi mà, sao lại có nhiều chuyện phiền phức như vậy?

Sống cả đời khiến bà ấy nhận ra, trên đời này không có chuyện gì phiền phức hơn chuyện tình cảm.

Nếu sớm biết vì một đoạn tình cảm mà phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, cho dù nói gì bà ấy cũng sẽ không dính líu đến chuyện tình cảm này.

"Vợ à, em sao vậy?" Bạch Đại Sơn thức dậy vào buổi sáng, thấy Lý Trình Trình ôm bụng nên lo lắng hỏi han.

Lý Trình Trình lắc đầu: "Không sao đâu, chuyện bình thường thôi. Anh pha cho em một cốc nước đường đỏ nhé."

Bạch Đại Sơn vội vàng mặc quần áo xuống giường, một lúc sau bưng đến một chén nước đường đỏ: "Vợ ơi, nước đường đỏ đây."

Lý Trình Trình khoác áo bông, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ngồi dậy từ trên giường, sau đó đưa tay nhận lấy chén nước đường đỏ từ tay Bạch Đại Sơn. Cô nhìn thấy bên trong còn có hai quả trứng luộc trắng nõn nà thì có hơi xúc động: "Đã lâu như vậy rồi, nếu em thực sự không thể sinh con thì phải làm sao?"

"Thế không phải càng tốt hay sao? Như vậy sẽ không có ai tranh vợ với anh." Anh muốn có con, là hy vọng vợ vì con mà không rời xa anh, chứ con cái không phải là thứ không thể thiếu. Anh đưa tay vuốt ve mái tóc của Lý Trình Trình: "Đừng suy nghĩ nhiều, có cũng được, không có cũng không sao."

Đứa bé trai này đã chiếm dụng phần lớn thời gian của vợ anh khiến anh rất không vui. Vậy sau này nếu con của chính mình chiếm dụng toàn bộ thời gian của vợ, vậy trong lòng vợ còn có chỗ cho anh hay không?

Anh muốn dựa vào con để củng cố gia đình, được quý nhờ con, chứ không phải để bản thân trở thành một người có hay không cũng được, như vậy chẳng phải là mất cả chì lẫn chài hay sao?

Lý Trình Trình ăn hết trứng luộc trước, sau đó lại uống nước đường đỏ, rồi đưa chén rỗng cho Bạch Đại Sơn. Bạch Đại Sơn nói: "Vợ ơi, hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi. Đừng đi đâu cũng đừng làm gì cả."

 

Lý Trình Trình gật đầu, sau đó lại nằm xuống giường, kinh nguyệt đến, quả thực không thích hợp dùng nước giếng lạnh để rửa rau diếp cá. Dù sao Bạch Đại Sơn cũng đã biết làm rồi, để anh cùng cậu bé làm là được, không cần cô lo lắng.

Vài ngày sau, đợi đến khi cơ thể Lý Trình Trình trở lại bình thường, cô tranh thủ buổi tối lúc cậu bé ngủ gom hết gà và chim ngói nuôi trong nhà mang vào đường hầm hang động. Sáng hôm sau, ba người xuất phát đi lên thị trấn.

Họ đưa cậu bé đến nhà Hạ Vân Lai trước, nhờ Hạ Vân Lai trông chừng một lúc, sau đó đi bán rau diếp cá.

Chủ yếu là vì nhiệt độ sáng sớm quá lạnh, gió thổi khiến nước mũi chảy ra không ngừng. Lý Trình Trình không dám để cậu bé đi theo mình, sợ cậu bé sẽ bị cảm lạnh.

Sau khi bán hết hai thùng rau diếp cá, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đi mua một bịch bánh bao có nhân và bánh bao trắng lớn. Họ mang đến nhà Hạ Vân Lai. Hạ Vân Lai dùng bếp nấu một nồi cháo loãng. Món cháo ăn kèm bánh bao có nhân và bánh bao trắng vừa ấm lại vừa ngon miệng.

Trước đây, Hạ Vân Lai đã kiếm được vài trăm đồng nhờ đi bán kem cùng Lý Trình Trình. Bây giờ, cậu ấy lại giúp Lý Trình Trình bán hàng trong vài tháng, nhận thêm hơn một trăm đồng tiền công. Số tiền tiết kiệm của cậu ấy hiện giờ không hề ít. Lý Trình Trình không còn lo lắng cho cuộc sống của cậu ấy nữa.

Ăn sáng xong, lúc sắp sửa đi, Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn dẫn cậu bé ra ngoài trước, sau đó nói với Hạ Vân Lai: "Vân Lai, lúc bọn chị đến có mang theo hai bao tải hành lá cho em. Em mang ra ngoài bán thử xem có ai mua không, giá một hào một bó, mỗi bó hơn một cân. Nếu bán được, sau này bọn chị sẽ mang hành lá đến cho em bán, vẫn theo giá cũ, một ngày một đồng."

Thời gian này, không biết bọn trẻ trong thôn đã đào cho cô bao nhiêu rau dại. Nếu không dọn bớt đi, cô sợ rằng hang động sẽ không đủ chỗ chứa. Nhưng may mắn là hang động cao ráo, nếu dưới đất không đủ chỗ, có thể xếp chồng lên nhau.

Hạ Vân Lai gật đầu: "Chị Trình Trình, cảm ơn chị. Em định tiết kiệm thêm một ít tiền nữa rồi đi mua nhà."

"Tốt lắm. Khi em đi xem nhà cũng tiện thể xem giúp chị luôn. Chị cũng định mua nhà. Có hai điều kiện. Thứ nhất, nhà phải gần trường tiểu học. Thứ hai, nhà phải ở vị trí mặt tiền, thích hợp để mở cửa hàng kinh doanh. Nếu tìm được nhà đáp ứng cả hai điều kiện thì càng tốt." Lý Trình Trình vỗ vai Hạ Vân Lai: "Nếu em tìm được nhà ưng ý cho chị, chị sẽ thưởng cho em một phong bao lì xì lớn vào dịp Tết."

Nếu là tiền lì xì bình thường, Hạ Vân Lai chắc chắn sẽ từ chối. Nhưng nếu nói là tiền lì xì mừng năm mới, loại mà người lớn tặng cho người nhỏ, Hạ Vân Lai chắc chắn sẽ không từ chối, bởi vì người lớn ban thưởng không thể chối từ.

"Cảm ơn chị Trình Trình, em nhất định sẽ nghiêm túc giúp chị Trình Trình tìm nhà." Hạ Vân Lai vui mừng không thôi, có Lý Trình Trình dẫn dắt cậu ấy, cậu ấy không còn gì phải lo lắng.

Trạm xe buýt ở thị trấn là một nơi rất đơn sơ, chỉ là một căn nhà dân bình thường, trên cửa treo một tấm bảng đề chữ "Trạm xe buýt trấn Thần Quang" viết bằng phấn. Dưới mái hiên có vài chiếc ghế dài để người chờ xe nghỉ ngơi.

Khi ba người Lý Trình Trình đến, có một chiếc xe vừa chuẩn bị khởi hành, nhân viên bán vé trên xe nhìn thấy họ thì kêu lên: "Ba đồng chí, nhanh lên xe đi. Trên xe vẫn còn chỗ."

Bạch Đại Sơn vội vàng bảo Lý Trình Trình và cậu bé lên xe. Trên xe quả thực còn rất nhiều chỗ, chỉ là đến giờ khởi hành, xe sắp sửa chạy rồi.

Sau khi lên xe mua vé, ba người tìm chỗ ngồi xuống.

Đường xá không tốt, xe cũng cũ kỹ, cả đoạn đường xóc nảy dữ dội, lại thêm tiếng trẻ con khóc lóc trong khoang xe, tiếng mọi người trò chuyện, tất cả cùng ập đến Lý Trình Trình khiến cô có cảm giác như bữa sáng vừa ăn vào sắp sửa bị nôn ra.

Lý Trình Trình dựa vào vai Bạch Đại Sơn nghỉ ngơi, liếc nhìn thấy trên ghế trước có một nữ đồng chí đầu quấn khăn, mặc áo bông dày, đang ôm một đứa trẻ tầm trung trong lòng. Tóc đứa trẻ tết bím, vừa nhìn một cái liền biết là con gái, trên xe ồn ào như vậy nhưng đứa bé lại không hề có động tĩnh gì.

 
Bình Luận (0)
Comment