Bé trai vẫn chỉ gật đầu như cũ, không có ý định mở miệng nói. Lý Trình Trình cũng không biết liệu cậu bé có bị hoảng sợ đến mức mắc chứng tự kỷ hay không. Nhưng cô thấy bình thường cậu bé cũng biết giúp đỡ người khác, thực sự rất ngoan ngoãn, nhìn qua không thấy có vấn đề gì.
Lý Trình Trình cảm thấy rất bất đắc dĩ, vậy mà cô lại nhặt được hai đứa trẻ. Đứa bé trai lớn hơn, khoảng bảy tám tuổi nhưng chưa bao giờ mở miệng nói chuyện nên Lý Trình Trình cũng không biết tên cụ thể của cậu bé.
Tuy nhiên, tuổi của cậu bé chỉ có thể là em trai của Lý Trình Trình, không thể là con trai của Lý Trình Trình. Còn bé gái này khoảng bốn tuổi, cũng không thể là con gái của Lý Trình Trình, chỉ có thể là em gái. Dù sao Lý Trình Trình mới mười chín tuổi, làm sao có thể sinh con khi mới mười một, mười hai hoặc mười bốn tuổi?
Sau đó, dưới sự sắp xếp của đồng chí công an, một nhà "bốn người" họ ở lại nhà trọ gần đồn công an. Trong vài ngày ở huyện, nếu gia đình của bé gái tìm đến, họ có thể trực tiếp đến nhà trọ để tìm, không cần phải chạy đến thôn An Cư.
Tuy nhiên, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn chỉ ở lại huyện vài ngày. Nếu trong khoảng thời gian này ba mẹ của hai đứa trẻ vẫn chưa tìm thấy, họ sẽ đưa hai đứa trẻ về thôn. Rốt cuộc, họ cũng có việc riêng của mình, làm sao có thể ở lại huyện chờ ba mẹ của người ta được?
Sau khi thu xếp đồ đạc trong phòng, Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn: "Bạch lão đại, anh trông chừng hai đứa trẻ, em đi xem quanh nhà trọ có món gì ăn không."
Bạch Đại Sơn đương nhiên hiểu ý Lý Trình Trình. Cô muốn tìm một nơi để lấy thức ăn họ đã nấu sẵn từ trong hang động. Bây giờ trong phòng có hai đứa trẻ, dù sao cũng không phải là những đứa trẻ cực kỳ nhỏ và không hiểu gì cả, tốt hơn vẫn nên cẩn thận một chút.
Lý Trình Trình đi dạo một vòng trên hành lang, sau đó đến góc nhà trực tiếp lấy thức ăn từ trong hang động ra rồi xách vào phòng. Cô đặt thức ăn lên bàn, gọi hai đứa trẻ đến: "Anh trai nhỏ, em gái nhỏ, hai đứa có đói bụng không? Nếu đói thì đến ăn cơm đi."
Cô không biết tên của hai đứa trẻ nên chỉ có thể gọi là "anh trai nhỏ" và "em gái nhỏ".
"Mẹ ơi, con tên là Điềm Điềm." Cô bé thấy Lý Trình Trình không gọi tên mình mà gọi là "em gái nhỏ" thì cảm thấy hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ mẹ không nhớ tên mình sao?
Lý Trình Trình gật đầu: "Điềm Điềm, tên đầy đủ của em là gì? Chẳng lẽ tên em chỉ có hai chữ Điềm Điềm sao? Em là Triệu Điềm Điềm, Tiền Điềm Điềm hay..."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mẹ ơi, con tên là Hà Điền Điền, Hà Điền Điền trong "Liên Diệp Hà Điền Điền". Hà Điền Điền giải thích.
* Liên Diệp Hà Điền Điền: Tạm dịch "Lá sen mọc chen chúc nhau".
Lý Trình Trình bừng tỉnh: "Ồ, chị biết rồi, hóa ra là Hà Điền Điền à! Không tệ, tên này hay thật đấy. Người đặt tên cho Điền Điền đúng là có học thức."
"Mẹ ơi, tên Điền Điền là mẹ đặt cho con mà, sao mẹ lại quên mất chuyện này rồi? Hừ, mẹ không quan tâm đến Điền Điền chút nào." Hà Điền Điền bĩu môi, trông rất đáng yêu.
Lý Trình Trình thực sự cảm thấy khó tin, bây giờ cô lại bị coi là mẹ, phải biết rằng cơ thể này thực ra mới chỉ mười tám tuổi, sau Tết mới thực sự bước qua tuổi mười chín, cô làm gì có bản lĩnh sinh ra đứa trẻ lớn như vậy chứ?
Bây giờ Lý Trình Trình chỉ hy vọng ba mẹ của hai đứa trẻ này sẽ sớm xuất hiện và đón con về. Cô cũng không muốn cứ mãi nuôi hai đứa trẻ không có quan hệ huyết thống.
Thời gian lâu dần, đến lúc có tình cảm thì hai đứa trẻ lại bị đón đi, là người nào thì cũng không thể chấp nhận được đâu, đúng không?
Con ruột mà mình sinh chưa chắc đã hiếu thuận, huống chi là con người khác không cùng huyết thống?
Đợi đến lúc bọn trẻ trở về với gia đình của mình, chẳng mấy chốc chúng sẽ quên mất họ. Nói cách khác, dù họ có làm tốt thế nào, dù họ đối xử tốt với bọn trẻ thế nào cũng đều uổng phí thời gian.
Nói thật, cho dù con của mình có như thế nào, Lý Trình Trình cũng nuôi dưỡng một cách vui vẻ. Nhưng bảo cô nuôi con của người khác, cô lại có cảm giác không cam tâm. Nếu như ba mẹ của bọn trẻ tìm thấy con mà không biết ơn cô, cô sẽ cảm thấy lòng tốt của mình bị vứt cho chó ăn.
Mặc dù cô giúp người khác nuôi con không cầu báo đáp nhưng nếu gặp phải những người ba mẹ không biết cảm ơn, cô vẫn cảm thấy lòng tốt của mình bị vứt cho chó ăn.
"Điền Điền, em và anh trai nhỏ ở trong phòng nghỉ ngơi ngoan nhé, chị và chú của các em đi mua đồ Tết, lát nữa về sẽ mang đồ ăn ngon và đồ chơi cho các em, được không?" Lần này Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn lên huyện chính là để bán rau diếp cá, dù sao bọn họ đã tích trữ được mấy nghìn cân rau diếp cá trộn sẵn trong hang động rồi, không bán đi thì để lại tự ăn sao? Phải ăn bao nhiêu năm mới có thể tiêu thụ hết số rau diếp cá này đây?
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, ý cậu bé là sẽ trông chừng em gái nhỏ.
Hà Điền Điền cũng gật đầu, còn dặn dò: "Vậy khi mẹ về, nhất định phải nhớ mang đồ ăn ngon cho con nhé!"
"Yên tâm đi, nhất định sẽ mang cho các em." Lý Trình Trình xoa đầu Hà Điền Điền, lại xoa đầu cậu bé, cùng Bạch Đại Sơn dọn dẹp hộp cơm bát đũa, rồi đi ra ngoài.
Hai người tìm một nơi vắng vẻ bên ngoài, kéo xe đạp và rau diếp cá ra khỏi hang động, sau đó tìm một khu dân cư để bày bán. Bạch Đại Sơn phụ trách bán rau diếp cá trộn, Lý Trình Trình phụ trách bán rau dại.
Rau diếp cá trộn giá một hào một bát, rau dại giá một hào một bó, giá cả minh bạch, số lượng nhiều và hợp lý, không dối trên lừa dưới.
Có lẽ vì sắp đến Tết nên người dân trong huyện lúc mua sắm đều mua nhiều phần, ví dụ như khi người ta mua rau dại, họ mua trực tiếp mỗi loại rau một bó. Lý Trình Trình thấy rau dại bán chạy nhất thì không khỏi nở nụ cười, về thôn phải hái thêm rau dại, sau này thường xuyên lên huyện bán, lên huyện bán một lần kiếm được vài trăm, hơn hẳn kiếm được sáu mươi đồng một ngày ở thị trấn.
Chưa đầy nửa tiếng, hai thùng rau diếp cá của Bạch Đại Sơn đã bán hết, mà sạp rau dại của Lý Trình Trình cũng bán hết. Trước sự hỏi han của người dân, Lý Trình Trình cho biết: "Sáng mai chúng tôi sẽ đến đây, đến lúc đó mọi người nhớ đến sớm một chút nhé."
Hai người tìm một nơi vắng vẻ, lại chuyển một mớ rau diếp cá và rau dại từ trong hang động ra, sau đó đi đến khu dân cư tiếp theo để bán.
Bởi vì lo lắng cho cậu bé và Hà Điền Điền ở nhà trọ nên hai người chỉ bán ở ba khu dân cư, chỉ ba khu dân cư này đã mang lại cho họ gần ba trăm đồng, họ đã cảm thấy đủ rồi.
Hai người đến hợp tác xã cung ứng mua đồ cho cậu bé và Hà Điền Điền. Lý Trình Trình thấy khu vực xe đạp trưng bày một chiếc xe ba bánh mới thì không khỏi sáng mắt. Xe đạp chỉ có thể bán hai thùng rau diếp cá một lần. Nếu dùng chiếc xe ba bánh này, một lần có thể bán sáu thùng, bán hết sáu thùng là một trăm tám mươi đồng, giữa việc kiếm sáu mươi đồng một ngày và kiếm một trăm tám mươi đồng một ngày, ai cũng biết chọn thế nào đúng chứ?
Có chiếc xe ba bánh này, họ làm gì cũng tiện lợi hơn.