Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 118

Tuy nhiên, trên đời này quả thực có rất nhiều người giống nhau. Kiếp trước ở giới giải trí, có rất nhiều người không cùng huyết thống nhưng lại giống như chị em, còn có một người phụ nữ xinh đẹp khi mới ra mắt đã trực tiếp bị nhận nhầm thành một vị tiền bối trong ngành.

Chủ yếu là vì hai người trông rất giống nhau, không chỉ về ngoại hình mà còn về khí chất.

"Điền Điền không muốn về chỗ ông bà ngoại, con bé cũng không thể quay về nhà ông bà nội. Điền Điền dựa dẫm vào cô nhiều như vậy, tôi có thể nhờ cô chăm sóc Điền Điền được không? Từ giờ trở đi, mỗi tháng tôi sẽ gửi cho hai người một nửa tiền lương của tôi. Một nửa là chi phí nuôi dưỡng Điền Điền, một nửa là thù lao cho vợ chồng hai người, có được không?"

Điền Điền lập tức mở to hai mắt, tràn đầy mong đợi nhìn Lý Trình Trình: "Mẹ, để con đi với mẹ đi, con hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đợi đến khi mẹ sinh em trai em gái, con có thể giúp mẹ chăm sóc họ."

Lý Trình Trình sờ tóc Hà Điền Điền nói: "Đến lúc đó em cũng đã đi học rồi, em chăm sóc làm sao được?"

Hà Điền Điền rất kích động: "Mẹ, mẹ có đồng ý cho con ở lại đây đúng không?"

Lý Trình Trình nhìn Hà Kiến Nghiệp nói: "Hiện tại Tết Nguyên Đán đã qua, Điền Điền đã năm tuổi rồi. Đến tháng 9 năm sau, Điền Điền sẽ đến trường. Nếu đã tin tưởng giao Điền Điền cho chúng tôi thì đương nhiên sẽ xử lý vấn đề hộ tịch của con bé. Về phần thù lao mà anh đã đề cập, chúng tôi không cần, để dành cho Điền Điền dùng làm của hồi môn trong tương lai. Ngoài ra, hiện tại tôi hy vọng anh có thể tận dụng giá nhà đang thấp để mua hai căn nhà cho Điền Điền, cho Điền Điền an tâm, như vậy trong tương lai Điền Điền làm chuyện gì cũng không cần quá lo lắng."

Nếu Điền Điền không có cha mẹ, cô cũng sẽ sẵn lòng nuôi con bé, nhưng Điền Điền có cha mẹ, ông bà nội và ông bà ngoại, Điền Điền có rất nhiều người thân, cô làm việc chăm chỉ cực khổ để nuôi nấng Điền Điền, sau đó phụng dưỡng lại những con người kia sao?

Cho nên đến lượt bọn họ trả thì phải trả, cô cũng không thể may váy cưới* cho họ.

*Những gì đã làm không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.

Hơn nữa cô còn phải đấu tranh để giành được những gì thuộc về Điền Điền, Hà Kiến Nghiệp có công việc tốt như vậy, lương hàng tháng ước chừng vài trăm. Một hai tháng lương có thể mua được một căn nhà cho Điền Điền, nếu không chuẩn bị cho Điền Điền, chẳng lẽ chúng ta phải đợi đến khi anh ấy (HKN) tái hôn, có con rồi mới đến tìm anh ấy sao?

Đến lúc đó, Điền Điền là ai anh ấy cũng quên sạch không nhớ thì sao?

Hà Kiến Nghiệp có công việc tốt, lương cao, trông lại còn rất hiền lành, lịch lãm, có thể nói có rất nhiều người muốn gả cho anh ấy. Huống chi anh ấy còn trẻ nên về sau vẫn còn khả năng kết hôn.

Mối quan hệ của anh ấy và mẹ Điền Điền cũng không phải hơn mười năm hay hai mươi năm mà chỉ có vài năm, thời gian ở bên nhau rất ít, làm sao họ có thể có mối quan hệ sâu sắc được? Đối với những người có tính chất công việc như họ, điều họ yêu thích nhất thực ra là công việc của mình chứ không phải người khác.

Nếu không có nhiều tình cảm sâu sắc thì khả năng tái hôn tăng lên rất nhiều.

"Tôi đồng ý với những gì cô nói, hơn nữa cũng sẽ chuẩn bị xong sớm, nhưng... cô có thể đổi cho Điền Điền họ của mình được không? Bởi vì tôi sợ sẽ có người tìm thấy con bé, điều đó sẽ gây bất lợi cho con bé và với cô." Trương gia cũng không phải là người tốt, nếu để họ biết Hà Điền Điền đi theo vợ chồng Lý Trình Trình có thể gây bất lợi cho họ (nam nữ chính).

Lý Trình Trình tất nhiên biết những người xuất sắc như bọn họ sẽ có kẻ thù trong và ngoài nước, cũng sẽ có người bắt Điền Điền uy hiếp, nên cô đồng ý việc đổi họ tên.

 

Sau đó, Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn và Hà Kiến Nghiệp đến Cục Công an để xử lý sự việc, vì Hà Kiến Nghiệp mang theo giấy đăng ký hộ khẩu bên người nên việc xử lý rất đơn giản. Chẳng bao lâu sau, tên của Hà Điền Điền được đổi thành Lý Hiểu Đồng và mối quan hệ với Lý Trình Trình là chị em.

Về việc mua nhà cho Lý Hiểu Đồng, Hà Kiến Nghiệp đã giao việc đó cho cấp dưới làm.

Lý Hiểu Đồng thành công ở lại với Lý Trình Trình, cô cảm thấy rất vui vẻ, không còn lo lắng có người đối xử tệ với mình.

Hà Kiến Nghiệp và mấy người cấp dưới bước ra khỏi thôn An Cư và nói với họ: "Việc tìm được Điền Điền và chuyện Điền Điền ở thôn An Cư sẽ được giữ bí mật với bên ngoài. Nếu Điền Điền bị thương dù chỉ một chút, tôi sẽ không bỏ qua."

Cấp dưới gật đầu đồng ý: "Anh Hà, đừng lo lắng! Chúng tôi sẽ không bao giờ tiết lộ những chuyện này."

Họ đều được phân công làm việc bên cạnh Hà Kiến Nghiệp sau khi được đào tạo chuyên nghiệp trong tổ chức. Hà Kiến Nghiệp là ông chủ của họ và họ chỉ nghe theo phân phó của Hà Kiến Nghiệp.

Hà Kiến Nghiệp chỉ vào một cấp dưới trước mặt và nói: "Từ giờ trở đi, anh sẽ ở lại thị trấn Thần Quang và chú ý đến hành động của Điền Điền. Nếu những người thuộc nhà họ Hà hay nhà họ Trương đến gần, anh hãy ra tay đúng lúc, không cần giữ mặt mũi cho mấy người đấy. Còn có hai vợ chồng kia nếu cần giúp đỡ, hãy hỗ trợ nếu cần hỗ trợ, có khó khăn gì thì giúp bọn họ giải quyết, nhưng đừng để cho họ nhận ra là chúng ta đang theo dõi họ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Điền Điền là đứa con duy nhất giữa anh và Điền Tĩnh, đồng thời là m.á.u mủ duy nhất của Điền Tĩnh còn sót lại trên thế giới này, trước đây anh không bảo vệ tốt cho Điền Điền, nhưng sau này anh nhất định sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì xảy ra với Điền Điền.

Cấp dưới nói: "Vâng anh Hà, tôi sẽ làm mọi việc mà anh Hà giao."

Buổi tối, Lý Trình Trình dỡ hết những thứ mà Hà Kiến Nghiệp mang theo ra, bao gồm sữa bột, sữa mạch nha, bánh quy, kẹo, radio, đồng hồ, quần áo và giày của Điền Điền, cả dày lẫn mỏng. Lý Trình Trình sẽ không cần mua quần áo cho Điền Điền mấy năm nữa.

Ngoài ra, còn có rất nhiều vật dụng cần thiết hàng ngày như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn tắm, xà phòng, ấm trà, chậu rửa mặt tráng men, dầu gội, sản phẩm chăm sóc da, dầu dưỡng tay, mỗi loại đều có tận mấy món, đủ cho Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sử dụng trong thời gian dài.

Có thể thấy, Hà Kiến Nghiệp là một người đàn ông rất thực tế, anh ấy biết những thứ này ở nông thôn đang thiếu hụt nên bọn họ đã mua nhu yếu phẩm hàng ngày.

Trong nhà còn có những thứ đang dùng, những thứ mới mà Hà Kiến Nghiệp mang đến tạm thời không cần thiết. Vì vậy Lý Trình Trình cất tất cả những thứ này vào trong hanh, giữ lại để dùng sau, nhưng vẫn giữ lại một ít sữa bột và bánh quy đặt ở bên ngoài.

Lý Trình Trình đem sữa bột đưa cho Lý Hiểu Đồng hỏi: "Hiểu Đồng, cha em mua sữa bột này cho em, em có bằng lòng chia cho anh trai nhỏ không?"

Nếu để cậu bé nhìn Lý Hiểu Đồng một mình uống sữa bột, chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều, nhất định sẽ cảm thấy không công bằng. Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy, sẽ nghĩ rằng người lớn không công bằng với mình.

Nhưng sữa là một mặt hàng khan hiếm trong thành phố, cho dù Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn có tiền cũng không thể mua được, không những cần phiếu mà họ còn cần chứng minh công tác, cho dù có chứng minh công tác thì họ cũng chỉ có thể mua nó với số lượng hạn chế.

Lý Tiểu Đồng gật đầu: "Mẹ, con và anh trai nhỏ cùng nhau uống."

Anh trai nhỏ chịu khó chơi với cô bé, đối xử tốt với cô bé. Nếu cô bé có đồ tốt thì tất nhiên sẽ chia với anh trai nhỏ.

 
Bình Luận (0)
Comment