Lúc mà bọn họ đến đưa sổ hộ khẩu, Lý Trình Trình đã nói với bọn họ, sáng sớm tám giờ ngày thứ hai, cả gia đình đúng giờ đem nguyên liệu mà muốn bán đến đây là được rồi, vì vậy mà buổi chiều người dân của làng An Cư đều đến.
Rau ở trên ruộng đất sở hữu riêng có thể được hái bất cứ lúc nào, nhưng những thứ ở ngoài đồng mà không cần trả tiền chỉ có nhiêu đó thôi, nếu đến muộn thì không còn nữa đâu, do đó mà già trẻ gái trai cả nhả của mọi hộ gia đình đều chủ động đến.
Mẹ kế của Hạ Vân Lai quả nhiên đã mang sổ hộ khẩu đến rồi, Lý Trình Trình vội vàng mang sổ hộ khẩu giao cho Bạch Đại Sơn, bảo anh đi lên thị trấn tìm Hạ Vân Lai, xử lý chuyện sổ hộ khẩu.
Sổ hộ khẩu của Hạ Vân Lai bị chuyển đi, cậu ấy không cần thiết phải quay lại thôn An Cư nữa, cũng không cần lo lắng chuyện bố và mẹ kế của cậu ấy phải đi kiếm tiền ở bên ngoài, cuộc sống sau này, cậu ấy có thể tự mình mà kiếm sống rồi.
"Mẹ" của Lý Trình Trình Mạnh Thanh Thanh cũng mang theo sổ hộ khẩu, đến nhà Lý Trình Trình với một khuôn mặt nịnh bợ: "Trình Trình, rau của nhà chúng ta, con mua không?"
"Chỉ cần chất lượng đảm bảo, thì mua." Dù sao có thể kiếm tiền, làm gì mà không nhận?
Cho dù bây giờ không bán được, nhưng mà đợi đến lúc vào thời kì giáp vụ, không cần biết là rau gì, đem ra ngoài đều sẽ bị người khác cướp sạch, cô có hang động có thể lưu trữ đồ, hoàn toàn không cần phải lo lắng là rau xanh sẽ không bán ra được.
"Vậy thì cảm ơn con nhé." Mạnh Thanh Thanh đưa sổ hộ khẩu của nhà họ Lý cho Lý Trình Trình.
Lúc cầm sổ hộ khẩu, Lý Trình Trình vẫn hơi ngẩn ngơ, trên đời này không chuyện tái hợp lại sự đổ vỡ, nằm mơ cô cũng nghĩ đến việc trộm sổ hộ khẩu, không biết phải làm sao khi mà Ngô Tú Châu ấy ngày nào cũng ở nhà, không ngờ là bây giờ lại có thể lấy được sổ hộ khẩu dễ như vậy.
"Trình Trình, con là một đứa trẻ tốt, là nhà họ Lý có lỗi với con." Mạnh Thanh Thanh nói.
Bà ấy không tốt cũng không xấu, Lý Trình Trình đối với bà ấy chả có tí cảm nhận nào khác cả.
Giao dịch buôn bán của thôn An Cư lớn như vậy, tài nguyền cũng nhiều như vậy, kết quả là bây giờ toàn bộ người trong thôn đều đang cướp của nhau, vậy chia đều hàng cho từng nhà thì chắc chắn là không có bao nhiêu đồ, vậy nên khi gặp được người có quan hệ tốt, Lý Trình Trình cũng sẽ khuyến mại cho một chút.
Giống như nhà Bạch Thư Lễ, Lý Trình Trình bảo bọn họ đến phía ngoài thôn mua trứng gà, bốn hào tiền một quả, sau đó đem đến chỗ của cô ấy thì là năm hào tiền một quả, như vậy khi qua tay, bọn họ có thể kiếm được một hào tiền, một ngày nhận vài trăm quả trứng gà, thì có thể kiếm được vài đồng tiền, một tháng thì sẽ là hơn một trăm rồi, thu nhập như vậy đã có thể xem như là rất cao rồi.
Còn có Tôn Tố Mai, Lý Trình Trình bảo cô ấy về thôn của nhà mẹ đẻ hoặc là thôn của nhà người thân họ hàng mua rau dại, bốn cân một đồng tiền, đến chỗ cô biến thành hai cân một hào tiền, qua tay như vậy, cô cũng có thể kiếm nhiều hơn một hào tiền, số lượng lớn thì đương nhiên tiền sẽ nhiều hơn.
Còn người nữa là Bạch Lão Nhị, Lý Trình Trình bảo cậu ta ra ngoài thôn mua rau diếp cá, rau dại, gà vịt ngỗng gì đều được, như vậy cậu ta không phải khổ cực đào rau diếp cá nữa, cậu ấy chỉ làm người trung gian kiếm lợi nhuận từ sự chênh lệch giá, cũng kiếm được nhiều hơn so với trước kia.
Lý Trình Trình ở trong thôn tạo ra động tĩnh lớn như vậy, Lăng Nhược Tuyết đương nhiên cũng biết, học sinh đi học lại vào ngày mười sáu tháng Giêng âm lịch, vì vậy mà kì nghỉ của cô ấy chỉ còn có vài ngày, Lăng Nhược Tuyết đi qua tìm Lý Trình Trình: "Ngày mai tôi qua giúp cô vào sổ sách nhé!"
"Không có thù lao đâu, nếu cô tình nguyện thì cứ đến." Có người giúp thì tốc độ cũng có thể nhanh một chút, nếu không thì cô và Bạch Đại Sơn cũng sẽ bận c.h.ế.t mất.
Phải kiểm tra chất lượng của đồ, sau đó vào sổ sách, cân, sau đó còn phải thanh toán, công việc thật sự rất nhiều, có một người có học thức giúp họ, tốc độ cũng có thể nhanh hơn một chút.
Lăng Nhược Tuyết nhìn một lượt,"Tôi cũng không định lấy thù lao của cô, sáng sớm ngày mai tôi qua."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong Lăng Nhược Tuyết đi luôn, cái giọng điệu mà coi thường người khác đó, thật sự là rất ngứa đòn.
Trương Quế Phương không dám đến tìm Lý Trình Trình, bởi vì ngày mùng hai Tết Nguyên đán lúc đó, bọn họ đến bên ngoài cổng nhà Bạch Lão Đại làm loạn một phen, chắc hẳn Lý Trình Trình và Bạch Lão Đại cũng hận bọn họ lắm, vì vậy Trương Quế Phương đi tìm mẹ kế của Hạ Vân Lai, nhờ bà ấy đến lúc đó giúp bà ta đem rau đến nhà Lý Trình Trình để đổi lấy tiền, sau đó cho mẹ kế của Hạ Vân Lai một xu tiền thù lao.
Vì lợi ích của một xu, mẹ kế của Hạ Vân Lai đồng ý, một lần một xu, mười lần thù lao là một đồng tiền rồi, không tốn một chút công sức nào lại có thể kiếm được một đồng tiền, bà ấy việc gì phải từ chối chứ?
Vậy nên Trương Quế Phương cũng vội vàng sắp xếp bọn trẻ con trong nhà đi nhặt ốc nước ngọt nhỏ và ốc bươu vàng lớn, bởi vì những thứ này có trọng lượng nặng, một rổ ốc bươu vàng nặng hơn nhiều rổ rau rừng, sau đó Trương Quế Phương lại lật đà lật đật đi tìm Liễu Lệ Hoa, bảo Liễu Lệ Hoa ở bên nhà chồng cũng mau mau đi nhặt ốc nước ngọt nhỏ và ốc bươu vàng, đến lúc đó bảo cô ta mang về thôn An Cư để đổi tiền.
Liễu Lệ Hoa từ miệng của Trương Quế Phương biết được Lý Trình Trình tìm được một công việc tốt như vậy, cô ta lập tức ghen tị, đều tại Lý Trình Trình đã cướp đi tất cả mọi thứ, nếu không những thứ tốt như này đều là của cô ta rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Lệ Hoa siết chặt nắm đ.ấ.m mà âm thầm hận.
"Lệ Hoa, con..." Trương Quế Phương nhìn thấy cô ta như vậy, lo lắng hỏi thăm.
"Mẹ, con không muốn cứ buông bỏ Bạch Đại Sơn như vậy, người phụ nữ và đứa trẻ sống cuộc sống hạnh phúc với Bạch Đại Sơn chỉ có thể là con và con của con." Liễu Lệ Hoa nói một cách kiên định.
Trương Quế Phương gật gật đầu: "Lệ Hoa, mẹ ủng hộ con, nhưng mà con cần nghĩ một cách khác tốt hơn mới được, cách như lần trước là không được đâu."
Nhìn đứa con trai lớn đang chơi ở trong sân, mắt của Liệu Lệ Hoa đột nhiên sáng lên, cô ta biết nên phải làm như nào, con trai lớn năm nay đã mười tuổi rồi, đến bây giờ vẫn chưa biết đọc sách, một chữ cũng không biết, nếu cô ta đi theo Bạch Đại Sơn, vậy thì con của cô ta có thể đến trường để học rồi.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nghĩ một cách tốt hơn, vậy bây giờ con đi nhặt ốc nước ngọt nhỏ đây, ngày mai sẽ đến thôn An Cư tìm mẹ." Liễu Lệ Hoa nói.
Một cân hai xu, mười cân là hai hào, một rổ có thể bán được gần bốn hào.
Không ngờ Lý Trình Trình thế mà lại tìm được một công việc tốt như thế, cô ấy nhất định muốn gả cho Bạch Lão Đại, nhất định phải cướp được công việc này.
Trương Quế Phương biết Liễu Lệ Hoa đã có chủ ý rồi, cũng yên tâm hơn, nhất định phải đuổi Lý Trình Trình đi, để Lệ Hoa mang đứa nhỏ đến ở trong cái nhà to đó.
Nửa đêm, Bạch Đại Sơn mang sổ hộ khẩu của nhà Hạ Vân Lai trở về, Lý Trình Trình lật ra xem một lúc, quả nhiên là trang của Hạ Vân Lai vẫn còn ở trong đó, ở bên trên ghi không có tác dụng bởi vì đã bị đóng dấu là không hợp lệ rồi, có hiệu lực là ở bên phía của Hạ Vân lai, Hạ Vân Lai sau này vẫn có thể đến trường đăng ký đi học.
Bạch Đại Sơn rót một cốc nước nóng, vừa uống vừa nói: "Hộ khẩu phân ra rồi, nhà của cậu ta cũng được chuyển nhượng cho cậu ta luôn."
Lý Trình Trình gật gật đầu: "Vất vả cho anh rồi."
"Biết là anh vất vả thế, vậy vợ sẽ báo đáp anh như nào đây?" Bạch Đại Sơn cười mỉm nói.
Lý Trình Trình lườm Bạch Đại Sơn một cái, để sổ hộ khẩu của nhà Hạ Vân Lai vào vị trí xếp hàng trước, nhà trước kia của mẹ kế Hạ Vân Lai là ai, nếu vị trí có sự biến đổi, khó tránh sẽ nghĩ nhiều.
Có mẹ kế của con mình, vì con của mình, sẽ có tính toán đặc biệt, vì vậy, tạm thời không để cho cô ta biết, đợi đến sau này cô ta biết rồi, Lý Trình Trình bọn họ có thể không thừa nhận, ngược lại là không có chứng cứ cho sự việc này.