Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 131

Lý Minh Sơn không phải người nhà của cô, cô sẽ không giúp Lý Minh Sơn che đậy cái gì. Hơn nữa, Lý Minh Sơn đúng là đã từng hủy hoại cả cuộc đời của Trình Tuyết Dương, Trình Tuyết Dương trở về báo thù cũng là lẽ đương nhiên.

"Lý Minh Sơn từng mang một bé gái về nhà, cô biết không?" Nhìn khuôn mặt rất giống mình của Lý Trình Trình, Trình Tuyết Dương cảm thấy đứa cháu gái mà Lý Minh Sơn mang về nhất định chính là cô Lý Trình Trình này.

Lý Trình Trình chính là cháu gái nhỏ của họ.

Nếu không thì làm sao trên đời này lại có người giống bà ấy đến vậy? Ngay cả cô con gái thứ hai Quý Mộ Tuyết cũng không giống bà, cũng chưa có một đứa con cháu nào khác của bà trông giống bà.

Sau đó Lý Trình Trình gật đầu: "Là con, nhưng Lý Minh Sơn nói con là con gái ngoài giá thú mà ông ta có với một người phụ nữ khác ở bên ngoài. Khi người phụ nữ đó qua đời, ông ta đã đưa con về nhà và giao con cho con trai và con dâu của ông ấy, là cha mẹ nuôi của con."

Nghe vậy, Trình Tuyết Dương kích động không kìm được, chính là cô.

Bà ấy đưa tay nắm lấy cánh tay của Lý Trình Trình, nước mắt chảy dài trên mặt: "Đứa nhỏ này, con không phải con gái ngoài giá thú của tên cặn bã đó. Con là cháu gái của bà, Trình Tuyết Dương, cháu gái của nhà họ Trình và nhà họ Quý."

"Cái này..." Lý Trình Trình có chút mơ hồ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao đến lúc này mà cô vẫn còn có quan hệ với Trình Tuyết Dương?

Sau khi Trình Tuyết Dương giải thích, Lý Trình Trình mới nhận ra cô đã bị thay thế bởi người do Hà Uyển Xuân sắp đặt. Một màn kịch thiên kim thật giả, cô cháu gái thật được Hà Uyển Xuân giao cho Lý Minh Sơn và đưa về quê nuôi dưỡng nhưng thực ra là để giám sát. Trong khi thiên kim tiểu thư giả kia được sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực* trong nhà họ Trình và nhà họ Quý.

*Quần áo đẹp, đồ ăn ngon

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện này cũng quá m.á.u chó rồi!

Trình Tuyết Dương nắm lấy cánh tay Lý Trình Trình, nước mắt rơi như mưa: "Con ơi, kẻ địch còn chưa bị tiêu diệt nên tạm thời bà không thể nhận con, nhưng giờ bà đã biết con chính là cháu gái của bà nên chắc chắn sẽ không bạc đãi với con."

Lý Trình Trình lắc đầu: "Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là bà nội khỏe mạnh."

Trình Tuyết Dương ở đây, thế thì các trưởng bối của Trình gia cũng ở đây. Như vậy, cô không cần phải cảm thấy áy náy, nếu không cô sẽ luôn cảm thấy lý do mà mọi người biến mất đều là do sự xuất hiện của cô.

Bạch Đại Sơn đang lái xe ba bánh chở rau củ và hai đứa nhỏ, anh không nghe thấy tiếng xe đạp phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy Lý Trình Trình đang đứng cạnh một chiếc ô tô, bên cạnh còn có hai người khác.

Bạch Đại Sơn tưởng hai tên buôn người định kéo Lý Trình Trình lên xe chở đi nên vội vàng quay xe ba bánh chạy lại đây. Bên này xe vừa dừng lại, Lý Hiểu Quân đã nhảy xuống xe ba bánh, chạy về phía Trình Tuyết Dương, rồi ôm lấy Trình Tuyết Dương bật khóc.

"Bà nội..."

Lý Trình Trình đờ người. Nếu cậu bé cô cứu là cháu trai của Trình Tuyết Dương thì cậu ấy không phải là em trai hay em họ của cô sao?

Thế mà cô ấy tình cờ cứu được người nhà của chính mình?

"Bằng Bằng, tại sao con lại ở đây? Con có biết mọi người trong nhà đang khổ sở như thế nào để tìm con không?" Trình Tuyết Dương ôm mặt Quý Bằng và cứ như vậy nhìn cậu, không cần nói cũng biết trong lòng đang kích động như thế nào.

Không những tìm thấy cháu gái thật của mình mà còn tìm thấy cháu trai út của mình, không ngờ tới cháu trai út và cháu gái đã sớm gặp được nhau.

Quý Bằng đã khóc đủ rồi, nức nở nói: "Là Quý Tình đưa con ra ngoài. Sau đó cô ta đặt con xuống, để con một mình. Không hiểu tại sao con lại ngất đi. Khi con mở mắt ra lần nữa, con không biết mình đang ở đâu. Bọn họ đánh con, mắng con, còn không cho con ăn gì. Sau khi tìm đủ mọi cách để trốn thoát, con gặp được chị Trình Trình, người đã chăm sóc con cho đến tận bây giờ."

 

Quý Bằng sợ bà nội hiểu lầm Lý Trình Trình là kẻ buôn người nên giải thích.

Khi Trình Tuyết Dương nghe được lời này, bà cũng vô cùng căm hận Quý Tình, không ngờ việc mất tích của Quý Bằng thực chất là do Quý Tình làm ra.

"Hiểu Quân, em có thể nói chuyện, nhưng tại sao trong khoảng thời gian này lại chưa từng nói chuyện?" Bạch Đại Sơn nghi hoặc hỏi.

Chỉ có thể nói, đứa nhỏ này quá phòng bị, anh cùng Lý Trình Trình tận tâm chăm sóc, đối với cậu bé tốt như vậy, nhưng mấy tháng trời không nói chuyện, người khác khó có thể đi vào tim cậu, người như vậy rất lãnh tâm lãnh tình.

"Anh là..." Trình Tuyết Dương nghi hoặc nhìn Bạch Đại Sơn, từ giọng điệu của Bạch Đại Sơn có thể thấy anh ta rất quen thuộc với Lý Trình Trình!

"Bà nội, đây là chồng con, Bạch Đại Sơn." Lý Trình Trình giải thích.

Trình Tuyết Dương nghe được lời này, trong lòng cảm thấy có lỗi với Lý Trình Trình, con gái ở nông thôn đều bị gia đình lợi dụng để đổi lấy lễ hỏi, Lý Trình Trình chắc chắn cũng như vậy. Chị gái song sinh của cô, Quý Khiết năm nay mới mười chín tuổi, Lý Trình Trình cũng mười chín tuổi, Quý Khiết còn đang học cấp ba, chuẩn bị thi đại học, tuy nhiên Lý Trình Trình đã kết hôn, không có cơ hội phát triển cuộc sống tốt đẹp.

Mặc dù bà là bà nội của Lý Trình Trình, nhưng bà chưa bao giờ nuôi nấng cô nên đương nhiên không có tư cách đưa ra lời khuyên về hôn nhân của cô, tuy nhiên, nếu người đàn ông này đối xử không tốt với Lý Trình Trình, bà nhất định sẽ can thiệp.

Cô là cháu gái của Trình Tuyết Dương, còn ưu tú hơn bà ấy, sao có thể cưới một người đàn ông quê mùa thô lỗ như thế này?

"Xin chào bà của Bằng Bằng, cháu là Bạch Đại Sơn." Bạch Đại Sơn gật đầu với Trình Tuyết Dương, anh luôn cảm thấy Trình Tuyết Dương nhìn mình có chút khác lạ, chẳng lẽ trách bọn họ đã không chăm sóc tốt cho Bằng Bằng sao?

Nhưng Bằng Bằng ở nhà họ được đối xử tốt hơn bất kỳ đứa trẻ nào trong thôn, nằm mơ cũng không có!

Trình Tuyết Dương cũng gật đầu với Bạch Đại Sơn: "Rất cảm ơn mọi người đã cứu Bằng Bằng nhà chúng ta, nếu không thì gia đình cứ như vậy bị hủy rồi."

Bạch Đại Sơn xấu hổ gãi đầu: "Là vợ của tôi đã cứu cậu bé và đưa cậu ấy đến bệnh viện. Tôi chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc hàng ngày."

Muốn cảm ơn hay gì đó thì không cần cảm ơn anh, chỉ cần cảm ơn vợ anh là được, anh sẽ không lấy công của vợ mình.

"Mọi người định đi đâu vậy?" Trình Tuyết Dương lúc này mới chú ý đến xe đạp, xe ba bánh và cả đồ vật trên xe ba bánh.

"Chúng con đang lên thị trấn giao nguyên liệu tươi sống nấu ăn." Lý Trình Trình giải thích:;"Ở ngay phía đối diện khách sạn quốc doanh, mọi người có thể tới khách sạn quốc doanh ăn cơm trước."

Trình Tuyết Dương gật đầu: "Được, vậy chúng ta dẫn Bằng Bằng đến khách sạn quốc doanh trước rồi đợi con. Sau khi giao đồ ăn xong, nhất định phải tới chỗ chúng ta đấy!"

"Bà nội, bà đừng lo lắng, chúng con nhất định sẽ tìm bà, bởi vì Bằng Bằng vẫn ở trong tay bà đây!" Lý Trình Trình mỉm cười nói. So với việc cô tìm được người nhà của mình thì cô thấy vui khi Bằng Bằng tìm được gia đình hơn.

Bởi vì cô đã qua cái tuổi cần gia đình từ lâu rồi.

Trình Tuyết Dương nhìn thấy cô bé ngồi trên xe ba bánh có chút kinh ngạc, nhưng bà không nghĩ đó là con của Lý Trình Trình, Lý Trình Trình năm nay mới mười chín tuổi, không thể nào có một đứa con lớn như vậy. Cho dù hầu hết mọi người đều kết hôn ở tuổi mười sáu, thì đứa trẻ đó nhiều nhất cũng chỉ ba tuổi thôi, không thể nào lớn như vậy được.

"Cháu có muốn ngồi cùng xe không, cháu gái?" Trình Tuyết Dương dùng giọng dỗ dành hỏi.

Quý Bằng cũng nhìn về phía Lý Hiểu Đồng nói: "Em Hiểu Đồng, cùng anh lên xe ô tô đi! Anh biết đường."

 
Bình Luận (0)
Comment