Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 141

"Là bà bảo con bé tới." Trình Tuyết Dương đi tới, không vui nhìn Lý An An: "Trình Trình là ân nhân cứu mạng của Bằng Bằng, sau này con bé chính là người nhà họ Trình chúng ta, con bé có thể tham dự tất cả các hoạt động tụ hội do nhà họ Trình và nhà họ Quý tổ chức, cháu là bề dưới, chẳng lẽ còn muốn làm trái lời bà nội của mình sao?"

Cái thứ không có tí tự hiểu lấy mình nào, trong nhà này, từ khi nào đến lượt cô ta lên tiếng?

Ngay cả đám Quý Vinh, Quý Khiết cũng không phản đối bất kỳ quyết định nào trong nhà.

"Bà nội, cháu chỉ sợ cô ta là người nông thôn thô bỉ, làm ra chuyện mất mặt, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới thanh danh nhà họ Quý." Lý An An cúi đầu, không cam tâm nói.

Tại sao bà nội lại bảo vệ Lý Trình Trình như thế? Chỉ giúp Quý Bằng một tay thôi, làm gì đến mức có ơn cứu mạng? Cho chút tiền rồi đuổi đi không phải là được rồi sao? Sao phải dẫn về nhà?

"Lý An An, cháu cũng sinh sống ở nông thôn hai mươi mốt năm, nếu con bé là người thô bỉ, chẳng lẽ cháu không phải người thô bỉ sao? Không tôn trọng người khác cũng là không tôn trọng chính mình, hiểu không hả?" Một kẻ giả mạo mà dám nói cháu ruột bà, tưởng bà là con mèo bệnh thật à?

"Bà nội, năm nay cháu mới mười chín tuổi." Lý An An vội nhấn mạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đầu ông nội cô ta giúp cô ta tăng tuổi lên hai tuổi vì sợ nhà họ Trình và nhà họ Quý tìm cô ta về, thực ra năm nay tuổi thật của cô ta là mười chín mới đúng, nếu như để người khác biết năm nay cô ta hai mươi mốt, chắc chắn họ sẽ bàn tán chuyện tuổi tác cô ta không phù hợp, hoài nghi thân phận của cô ta.

Hôm nay là tiệc nhận người thân của nhà họ Quý, Lý Trình Trình sẽ chẳng nói gì thêm, suy cho cùng trong mắt người ngoài, cô cũng chỉ là người ngoài mà thôi, đừng có làm ra chuyện gì khiến người ta nghi ngờ và thăm dò, cứ yên lặng làm một vị khách tham gia yến tiệc là được rồi.

Người nhà Trình Tuyết Dương cũng tới nên họ tự nhiên ngồi cùng một chỗ, Quý Vinh, Quý Khiết, Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ, còn có Quý Lãng, Quý Bằng, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng ngồi cùng chỗ với họ.

Quý Vinh rót trà cho mọi người: "Mới sáng sớm, mọi người không nên uống rượu, đợi đến tiệc tối hẵng uống."

"Tôi không uống rượu." Bạch Đại Sơn nói.

Rất nhanh bữa sáng đã được dọn lên bàn, có bánh bao, màn thầu, cháo, trứng luộc nước trà, sủi cảo, hoành thánh đủ loại để mọi người tự chọn.

"Hiểu Đồng, em muốn ăn gì?" Thấy nhiều món như thế, Lý Trình Trình cũng hoa cả mắt.

"Em muốn ăn sủi cảo." Lý Hiểu Đồng chỉ vào sủi cảo nói.

Sủi cảo này được nấu xong rồi vớt lên, bên trong không có nước canh nhưng có gia vị chấm, Lý Trình Trình gắp cho Lý Hiểu Đồng tám cái sủi cảo để cô bé tự chấm gia vị ăn, mà Lý Trình Trình thì bưng một chén cháo, cầm trứng luộc nước trà với hai cái bánh bao, cô rất thích ăn cháo với rau muối!

Buổi trưa, tiệc nhận thân bắt đầu, Trình Tuyết Dương dẫn theo Lý An An đứng cạnh cửa đón khách tới tham gia tiệc, sau khi người quen tới, Trình Tuyết Dương dẫn người quen tới chỗ cách đó mấy bước để nói chuyện, bỏ lại một mình Lý An An ngoài cửa đón khách, cô ta không biết người ta, không biết phải gọi thế nào nên cực kỳ ngại ngùng, dù cho nở nụ cười nhưng sắc mặt lại đỏ hồng.

Trình Tuyết Dương nhìn cô ta nhưng không lo chuyện bao đồng, chẳng đâu vào đâu mà còn mạo danh, vậy thì phải chịu đựng, cũng chẳng phải cháu ruột bà ấy, lẽ nào còn muốn bà ấy giới thiệu mạng lưới quan hệ với cả đối tượng tốt cho sao?

 

Trình Tuyết Dương không mời nhiều người lắm, tổng cộng chỉ tám bàn khách, tất cả mọi người tặng quà gặp mặt cho Lý An An và Trình Tuyết Dương xong thì ngồi xuống.

Lúc sắp ăn cơm, Trình Tuyết Dương nói với mọi người: "Vô cùng cảm ơn mọi người tới tham gia bữa tiệc do nhà họ Quý chúng tôi tổ chức, bữa tiệc hôm nay có hai sự kiện quan trọng cần tuyên bố, đó chính là cuối cùng chúng tôi đã tìm được Bằng Bằng nhà mình về rồi, trong lúc tìm Bằng Bằng về, chúng tôi cũng tìm thấy cháu gái Lý An An bị Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn đánh tráo, theo như Lý Minh Sơn nói, ông ta sợ nhà họ Quý chúng tôi tìm được đứa bé nên cố ý nói đứa bé lớn thêm hai tuổi, mặc dù bây giờ An An nhà họ Quý chúng tôi hai mốt tuổi nhưng thực tế con bé mới mười chín, vẫn còn nhỏ, tất cả vẫn còn kịp."

Trình Tuyết Dương nói xong, một loạt lời chúc phúc vang lên.

Bên ngoài khách sạn quốc doanh, một bà lão tay chống quải trượng, nghe thấy lời nói bên trong, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự oán hận.

Hà Uyển Xuân này đúng là chả được tích sự gì, việc nhỏ như thế cũng không làm xong, bảo Lý Minh Sơn đưa đứa nhỏ về nông thôn làm gì? Trực tiếp ném lên núi cho sói ăn, để cả đời này Trình Tuyết Dương cũng không tìm thấy chẳng phải sẽ tốt hơn sao!

Không sai, bà cụ này chính là Lâm Lệ Liên, là thanh mai lớn lên từ bé với Quý Hạc Minh, mặc dù không đính hôn nhưng cha mẹ hai nhà đều từng nói, sau khi lớn sẽ để họ kết hôn.

Cha mẹ hai nhà đã coi họ thành đôi, mẹ Quý nuôi dạy bà ta làm con dâu, mẹ bà ta thì nuôi Quý Hạc Minh như con rể.

Lâm Lệ Liên cũng luôn đợi khi mình lớn lên sẽ gả cho Quý Hạc Minh, không ngờ tới, lúc học cấp ba, Quý Hạc Minh quen biết cô ba nhà họ Trình - Trình Tuyết Dương, Trình Tuyết Dương như ánh mặt trời xán lạn, lại còn có tấm lòng hiệp nghĩa khiến mắt của Quý Hạc Minh sáng ngời, làm Quý Hạc Minh yêu bà ấy đến hết thuốc chữa.

Bất kể là bà Quý, mẹ Quý và ba mẹ Lâm phản đối thế nào, Quý Hạc Minh vẫn muốn đến với Trình Tuyết Dương, khiến mọi người tức giận gần chết, Lâm Lệ Liên là con gái, tuổi xuân không thể chậm trễ, Quý Hạc Minh khăng khăng không cưới Lâm Lệ Liên, nhà họ Lâm phải tìm chồng khác cho bà ta.

Mặc dù đã lập gia đình nhưng từ bé Lâm Lệ Liên đã chiếm Quý Hạc Minh làm của riêng, cho rằng Quý Hạc Minh là của bà ta, sao bà ta có thể chấp nhận Quý Hạc Minh và Trình Tuyết Dương ở bên nhau?

Bà ta cũng ngáng chân hai người kia không ít lần nhưng Trình Tuyết Dương kia thực sự quá ảo diệu, lúc nào cũng có thể tránh được nguy hiểm một cách chính xác trước khi sự việc xảy ra nửa tiếng đến một tiếng, Lâm Lệ Liên từng nghi ngờ Trình Tuyết Dương không phải người.

Nếu không, sao có thể tránh được sự sắp xếp tỉ mỉ của bà ta như thế chứ?

Mặc dù hiện tại bà ta đã lớn tuổi, chẳng làm được gì nữa nhưng Lâm Lệ Liên nằm mơ cũng muốn cướp Quý Hạc Minh về, đương nhiên bà ta cũng biết chuyện này là không thể nào, trước đây khi bà ta còn trẻ trung, xinh đẹp, Quý Hạc Minh đã chướng mắt bà ta, bây giờ bà ta già rụng răng rồi, sao Quý Hạc Minh có thể ưng bà ta được?

Nếu không cướp được vậy thì chia cắt họ thôi!

Bà ta không vui, không hạnh phúc, người khác cũng đừng hòng được vui, được hạnh phúc.

Lâm Lệ Liên nói với giúp việc hầu hạ mình: "Quay về chuẩn bị cho Vệ Phi một phần quà gặp mặt, để cho nó tới đây làm quen với cháu gái nhỏ nhà họ Quý này."

Cạnh Lâm Lệ Liên có hai người giúp việc, một người về thì còn một người nữa, người còn lại lập tức đỡ Lâm Lệ Liên đi sang bên cạnh, đứng ở chỗ này, lát nữa bị Trình Tuyết Dương với Quý Hạc Minh nhận ra thì phải làm sao?

Vệ Phi mà Lâm Lệ Liên tìm là con của người hầu nhà họ.

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, không có việc làm đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, lớn như thế rồi mà còn ỷ lại vào ba mẹ chu cấp.

 
Bình Luận (0)
Comment