Cho nên Lý Trình Trình đã sớm cho Trương Thư Thành một liều thuốc dự phòng*, nếu người nhà của cậu ta dám tới đây tìm Lý Hiểu Đồng, cậu ta cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn đứng ngoài cuộc.
*"Một liều thuốc dự phòng" là giải thích trước rõ ràng các tình huống có thể xảy ra (thường là tình huống xấu) cho ai đó để họ chuẩn bị sẵn sàng không bị đe dọa hoặc thua lỗ.
Người đàn ông không thể tự mình giải quyết vấn đề mà chỉ biết trốn sau lưng gia đình là loại người như thế nào chứ?
Lý Trình Trình ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Lý Hiểu Đồng, nghiêm túc nói: "Hiểu Đồng, hiện tại hiệu trưởng đã trừng phạt Trương Thư Thành bắt nạt em. Sau này nếu có người bắt nạt em nữa thì em nên báo ngay cho giáo viên biết. Nếu giáo viên nói không giải quyết cho thì hãy nói với hiệu trưởng. Nếu hiệu trưởng không giải quyết được vấn đề thì về nhà báo cho anh chị biết, chúng ta sẽ báo lên cho Cục giáo dục. Nếu cứ thông báo từng lớp như thế thì chúng ta sẽ luôn có thể tìm được người sẵn lòng giúp đỡ. Cho nên, nếu em bị bắt nạt, nhất định không được nén giận, có biết không? Cha mẹ, anh chị em là chỗ dựa vững chắc nhất của em, em không cần phải sợ bất cứ điều gì."
Rất nhiều người xảy ra chuyện nhưng không dám nói cho người khác biết, sợ bạn cùng lớp phàn nàn, bị gọi là người mách lẻo. Nhưng tố cáo là nói ra những cái xấu của người khác, nhưng mình bị bắt nạt yêu cầu được giải quyết thì sao lại là tố cáo được? Đây là cách bày tỏ yêu cầu giúp đỡ thông thường của bản thân, hoàn toàn không cần quan tâm đến ý kiến của người khác, chỉ cần vấn đề của mình có thể giải quyết được thì sao phải bận tâm đến ánh mắt của người khác!
Lý Hiểu Đồng gật đầu: "Chị, em hiểu rồi."
Lý Trình Trình vuốt tóc cô bé, cười nói: "Được rồi, vậy em hãy tập trung học tập chăm chỉ. Con người chúng ta không phải tự dưng nhảy ra khỏi khe đá, mỗi người chúng ta đều có cha mẹ, cho nên đừng để tâm đến lời nói của người khác. Họ ghen tị với em và muốn thỏa mãn nội tâm bằng cách bắt nạt người khác. Bây giờ hiệu trưởng đã trừng phạt họ, về sau họ sẽ không bao giờ dám nói điều như vậy với em một lần nữa trong tương lai. Em chỉ cần học tập chăm chỉ và khiến cho mấy đứa đó tâm phục khẩu phục."
Sau khi sự việc được giải quyết, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đi cùng Lý Hiểu Đồng đến lớp học. Lý Trình Trình yêu cầu tất cả bé trai đi ra ngoài, kêu Bạch Đại Sơn đưa bọn họ rời khỏi phòng học lớp 1, Lý Trình Trình đóng cửa phòng học, đi lên trên bục giảng.
"Xin chào những học sinh ở ngoài thôn An Cư, có một mạnh thường quân đã trả học phí cho mọi người phải không?"
"Một mạnh thường quân đã trả học phí cho mọi người và chỉ có yêu cầu mọi người học tập chăm chỉ. Người ấy hy vọng rằng mọi người sẽ trở thành những người xuất sắc trong tương lai. Nếu về sau có được một công việc tốt, có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."
"Nhưng cuối cùng, các người lại làm một việc như vậy. Mọi người thực sự đã làm con người tốt bụng đó thất vọng. Nếu như không muốn học, mấy người có thể đến gặp hiệu trưởng, trả sách giáo khoa lại cho trường và sau đó về nhà của mình."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nhưng nếu muốn ở trường học tập, thì hãy thành thật một chút."
"Nếu ai đó thích bắt nạt bạn cùng lớp một lần nữa, người tốt bụng đó sẽ không giúp trả tiền học nữa."
"Từ đó trở đi, sẽ c.h.ế.t trong nghèo khổ, thậm chí còn phải gả cho một kẻ xấu hay bị nhà chồng đánh c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến cô ấy. Bởi vì mọi người không trân trọng cơ hội học tập khó có được này."
"Mấy đứa có thể đến những ngôi làng nghèo hơn và xem có bao nhiêu cô gái muốn học nhưng không có cơ hội học tập. Tại sao mạnh thường quân đó phải tiếp tục chi tiền cho những đứa trẻ không ngoan như mấy đứa chứ?"
Sau khi Lý Trình Trình nói xong, cô liếc nhìn những đứa bé gái xung quanh ngồi trên ghế với ánh mắt nghiêm túc. Nhìn thoáng qua có thể biết bọn họ lắc đầu xua tay giải thích, là những người chưa từng bắt nạt Lý Hiểu Đồng, nhưng những người cúi đầu không dám ngẩng đầu lên, chính là những người đã bắt nạt. Lý Trình Trình thực sự thất vọng với họ, cho họ học hành để có tương lai tốt đẹp hơn thay vào đó chúng lại bắt nạt người khác.
"Nếu các em không tự sửa, học kỳ sau cô ấy sẽ phải suy nghĩ lại có nên tiếp tục đóng học phí cho các em hay không, nếu không trau dồi được tài năng thì cũng không thể trau dồi tai họa, phải không?"
"Lý Hiểu Đồng, sau này nếu có người dám sỉ nhục hay ức h.i.ế.p em, thì hãy báo tên của em ấy cho chị. Chị sẽ đi tìm người tốt bụng đó, yêu cầu cô ấy đừng trả tiền học phí cho người này nữa. Nếu cô bé đó thích bắt nạt người khác như vậy, hãy để cô ấy về nhà, bị chính gia đình mình bắt nạt đi!" Cô ấy chỉ thấy các cô gái ở nhà khó khăn nên đã trả tiền cho họ đi học và muốn thay đổi vận mệnh của họ. Nếu họ không cần, không trân trọng thì đừng trách cô ấy không khách khí.
Lý Hiểu Đồng kiên quyết gật đầu: "Chị, em hiểu rồi, sau này nếu có chuyện gì, em nhất định sẽ kịp thời nói cho chị biết, em sẽ không bao giờ để bọn họ kiêu ngạo quá lâu. Có những người thậm chí còn không đủ khả năng chi trả học phí, tại sao lại dám coi thường em có cha mẹ có công việc chứ? Điều kiện của gia đình em tốt hơn họ gấp trăm lần, phải không?"
"Đúng vậy, vì vậy Hiểu Đồng của chúng ta nên tự tin và không bị ảnh hưởng bởi những điều vô nghĩa của mấy người kia." Lý Trình Trình cũng nghĩ không ra, những đứa trẻ này có tự tin gì mà ức h.i.ế.p Lý Hiểu Đồng?
Lý Hiểu Đồng một tháng có hơn năm mươi tệ, cô bé tiết kiệm năm mươi tệ, còn lại mấy tệ dùng làm tiền tiêu vặt, Lý Hiểu Đồng không kiêu ngạo hay coi thường người khác, bọn họ có tư cách gì mà coi thường người khác?
Lý Trình Trình mở cửa lớp, bước ra ngoài, đi về phía Bạch Đại Sơn, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi trường học.
Đi ra bên ngoài, Bạch Đại Sơn tò mò hỏi: "Cha của Hiểu Đồng thật sự là chuyên gia về thực vật học?"
"Không phải." Lý Trình Trình lắc đầu: "Công việc của cha Hiểu Đồng rất bí mật, không phải chuyện chúng ta có thể đoán được, em cũng chỉ tùy tiện nói ra điều này mà thôi, mong hiệu trưởng để ý tới Hiểu Đồng. Dù thế nào đi nữa, Hiểu Đồng là hậu duệ của anh hùng, mọi người không thể để cho trái tim các anh hùng cảm thấy lạnh lẽo được, phải không?"
Hai người trở về nhà và nhìn thấy Bạch lão nhị đang đứng bên ngoài cửa, hai người nhìn nhau, dường như đã đoán được điều gì đó.
Bạch Đại Sơn đi tới mở cửa hỏi: "Lão Nhị, sao ngươi lại tới đây?"
Bạch lão nhị đưa chìa khóa cho Bạch Đại Sơn: "Anh ơi, ngày mai em muốn đưa San San đến chỗ của lão Tam. Anh không không cần tới trông ruộng đâu, em sẽ giao San San cho lão Tam rồi về. Nhưng mấy con gà nuôi ở nhà, em cần anh giúp chăm sóc chúng."
"Được." Bạch Đại Sơn gật đầu, cầm lấy chìa khóa."Ngồi xe cẩn thận, chú ý an toàn, giữ của cải bên mình. Mang theo những dụng cụ tự vệ như liềm hay nĩa, nhưng tay cầm của nĩa nên rút ngắn lại, để không ảnh hưởng đến những hành khách khác trên xe."
Lý Trình Trình vội vàng nhắc nhở: "Lão nhị, quần áo của cậu càng rách rưới càng tốt, đừng để người ngoài biết cậu có tiền. Đợi xuống xe rời khỏi nhà ga, sau đó tìm nơi thay quần áo, bởi vì gần nhà ga có rất nhiều vụ trộm vặt."
Bạch lão nhị gật đầu: "Cảm ơn chị dâu, chúng em sẽ chú ý."
Chị dâu tốt như thế, có năng lực như vậy, không hiểu sao Bạch San San lại coi thường chị dâu, chẳng lẽ là vì chính mình không tốt bằng nên ghen tị với chị dâu sao? Bạch lão nhị cho rằng điều này rất có khả năng.
Chị dâu tuy còn trẻ nhưng cô ấy thật tuyệt vời, không chỉ có thể tự mình kiếm tiền mà còn giúp mọi người kiếm tiền.