Lưu Quế Hương liên tục gật đầu: "Cô chủ Lý, tôi biết rồi. Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội làm việc tốt như vậy, tôi nhất định sẽ trân trọng nó."
Lý Trình Trình tiếp tục nói với Hoàng Tú Lan: "Tú Lan, sau này chị ở cùng phòng với Lưu Quế Hương ở phía sau cửa hàng thực phẩm tươi sống, cũng ăn cùng nhau. Chị cứ trực tiếp lấy thức ăn từ cửa hàng thực phẩm tươi sống là được, nhưng nhất định phải ghi chép lại để tôi dễ kiểm kê, chị hiểu không?"
Hoàng Tú Lan vui vẻ gật đầu: "Hiểu rồi." Sau đó lại hỏi: "Vậy tôm hùm đất làm thế nào? Có cần tôi trở về thôn lấy không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trình Trình lắc đầu: "Chị không cần lấy, tôi sẽ nhờ bác đưa rau mang tới đây. Ngày mai sẽ mang ba trăm cân đến, để xem bán ba trăm cần cần bao nhiêu thời gian. Trước tiên chúng ta thử nghiệm trước, sau này sẽ định lượng đưa đến, như vậy buổi chiều chị có thể đi làm việc khác, đi học bổ túc văn hóa kiến thức cũng tốt, hoặc làm những gì chị thích cũng được."
Hoàng Tú Lan liên tục gật đầu.
Lý Trình Trình không sợ ai đó cướp đi việc kinh doanh tôm hùm đất, bởi vì bây giờ cô đã nhờ Hạ Vân Lai giúp cô đi thu mua tôm hùm đất. Nếu ai muốn cướp đi việc kinh doanh tôm hùm đất, họ cũng không có nguồn hàng, không có cách nào nữa.
Lý Trình Trình dự định đến lúc khu vực gần đây không thu mua được tôm hùm đất nữa, cô sẽ bảo Hạ Vân Lai đến nơi khác thu mua cho cô. Tôm hùm đất vốn là một loại động vật có hại, sinh sôi nảy nở trên bờ ruộng, các bác nông dân đều hận nó thấu xương. Bây giờ biết thứ này có thể bán được tiền, nhiều người sẵn sàng giúp Hạ Vân Lai bắt tôm hùm đất.
Lý Trình Trình cũng dặn dò Hạ Vân Lai giữ mối quan hệ tốt với những người thất nghiệp và lang thang sống trong con hẻm nơi cậu ấy ở trước đây, có thể giao cho họ việc ở nơi khác. Chỉ cần kiếm được tiền, họ đều sẵn sàng làm, nếu không họ chỉ có thể tiếp tục chịu đói.
Sau khi mọi việc đã được dặn dò, Lý Trình Trình đang định đi thì thấy Bạch Đại Sơn đi xe ba bánh đến, Lý Trình Trình mỉm cười hỏi: "Anh đến đây làm gì?"
"Vừa nãy bưu điện gọi điện về thôn nói có bưu kiện của anh nên anh đến lấy. Ngửi thấy mùi tanh nồng nặc liền biết là hải sản khô rồi." Bạch Đại Sơn cười hiền hòa giải thích.
"Nhanh vậy sao?" Lý Trình Trình kinh ngạc không thôi.
Bạch Đại Sơn lắc đầu: "Đây không phải là đồ em muốn mua, mà là em ba gửi về cho chúng ta trước đây, nặng cả trăm cân! Chuyện mua hải sản, anh đã nói chuyện với em ba rồi, cậu ấy bảo mình lại sắp phải đi công tác nên đã nhờ một bà thím đáng tin cậy mua giúp chúng ta. Cậu ấy còn nói nếu sau này chúng ta cần mua gì thì cứ liên hệ với bà thím này, mỗi lần chỉ cần trả vài đồng tiền công đi chợ thôi, vì mua nhiều đồ như vậy cũng vất vả cho bà thím. Dù sao cũng phải cho người ta chút lợi lộc để người ta vui vẻ đi mua, mà như vậy họ cũng sẽ kiểm tra chất lượng kỹ càng hơn."
Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng là như vậy, không cho người ta tiền công thì làm sao người ta chịu đi mua cho mình được?"
Sau đó, Lý Trình Trình lên xe ba bánh, cùng Bạch Đại Sơn về nhà.
Về đến nhà, Bạch Đại Sơn bê bao tải vào nhà chính, Lý Trình Trình lập tức mở bao ra. Lần này bên trong toàn là hải sản khô, có nhiều loại khác nhau. Lý Trình Trình lấy ra một ít, ngâm vào nước nóng: "Tối nay em sẽ nấu món hải sản khô, đến lúc đó sẽ cho em hai, Bạch Thư Lễ, Lý Hồng Mai, Tôn Tố Mai mỗi người một bát."
Tôn Tố Mai và con gái Triệu Quyên Quyên của bà ấy, Lý Hồng Mai đều rất cẩn thận trong việc rửa lòng heo, mỗi ngày rửa được rất nhiều. Nhờ sự giúp sức đắc lực của họ, việc kinh doanh món phá lấu của Lý Trình Trình ngày càng phát đạt, nên cô thỉnh thoảng cho họ một chút phúc lợi cũng là điều nên làm.
Lý Trình Trình cất phần còn lại vào hang động để dành ăn dần.
Trước đây, những loại trái cây cũng đã chín muồi. Do không dễ mua được những loại trái cây này ở phương nam nên Lý Trình Trình đã trực tiếp cất vào hang động để dành ăn dần, vốn dĩ không nhiều nên không thể chia sẻ cho người khác.
Nhưng mà Bạch lão tam dặn họ sau này liên lạc với bà thím kia. Lý Trình Trình quyết định đợi đến khi nhận được tất cả hải sản khô, sau đó sẽ chuyển tiền cho bà ấy nhờ bà ấy mua giúp một số loại trái cây có thể thu hoạch sớm như dứa, dừa, xoài, đu đủ, mãng cầu, lê. Những loại trái cây này có thể thu hoạch sớm vài ngày, vận chuyển trên đường vài ngày cũng không bị hỏng, có thể gửi tới đây.
Vào thời đại này, phí vận chuyển bưu kiện cũng không đắt, cho dù cô bán lại trái cây theo cách này cũng sẽ không lỗ vốn.
Ngày hôm sau, Bạch Đại Sơn lại nhận được điện thoại từ bưu điện, nói rằng có một bưu kiện lớn. Lý Trình Trình biết đó không phải là hải sản khô mà cô mua, cho dù Bạch lão tam có mua ngay cho cô thì cũng chưa đến lúc, vì vậy có lẽ đây vẫn là thứ mà Bạch lão tam đã gửi cho họ trước đây.
Lúc Bạch Đại Sơn vận chuyển bưu kiện về, Lý Trình Trình nhìn thấy đống xoài xanh và dừa, có chút ngạc nhiên, không ngờ Bạch lão tam lại gửi cho họ nhiều trái cây như vậy, ước tính khoảng một trăm cân.
Lý Trình Trình không biết đây là xoài và dừa trong vườn nhà Bạch lão tam, tưởng Bạch lão tam đã mua, chỉ cảm thấy cậu ta giàu có và quá phô trương.
Lý Trình Trình cho xoài vào thùng to để thúc chín, giữ lại một vài quả dừa bên ngoài, số còn lại cất vào hang động. Bây giờ lượng trái cây ít, cô phải để dành ăn dần.
Công việc kinh doanh tôm hùm đất của Lý Trình Trình cũng dần đi vào ổn định. Quán tôm hùm đất mỗi buổi sáng có thể bán được khoảng bốn đến năm trăm cân, thu nhập của Lý Trình Trình cũng tầm năm sáu trăm đồng.
Cửa hàng thực phẩm tươi sống, quán tôm hùm đất, phá lấu, ba việc cộng lại, thu nhập mỗi ngày của Lý Trình Trình tầm ba ngàn đồng, lợi nhuận mỗi tháng hơn chín mươi ngàn. Sau khi trừ vốn, tiền lương nhân viên, tiền trợ cấp cho học sinh, thu nhập mỗi tháng ít nhất cũng từ tám mươi ngàn hai trăm đồng trở lên.
Có thể nói là đủ để trở thành đại gia.
Hiện tại Lý Trình Trình sở hữu một căn nhà một cửa hàng, còn Bạch Đại Sơn chỉ có một cửa hàng, vì vậy Lý Trình Trình nhờ Hạ Vân rảnh rỗi đi tìm nhà giúp cô, diện tích tương đương với căn nhà gần trạm xe lửa.
Cô muốn sắp xếp mọi thứ cho Bạch Đại Sơn, cho dù một ngày nào đó cô đột nhiên biến mất, cô cũng không cần lo lắng cho cuộc sống của Bạch Đại Sơn.
Mà giờ khắc này, Bạch San San ở phương nam đang vui vẻ trò chuyện với Lý Di Giai. Hôm đó Bạch San San mặc dù không bị bỏng nhưng vẫn bị nước nóng b.ắ.n vào người vài giọt tạo thành nốt bỏng nhỏ, mà ở đây lúc nào cũng mặc áo ngắn tay. Bạch San San cũng sợ để lại sẹo khó coi nên đến bệnh viện tìm bác sĩ lấy thuốc.
Lấy xong thuốc thì vừa khéo gặp được Lý Di Giai, hai người vui vẻ trò chuyện.
Một lúc sau, Lý Di Giai lên tiếng: "San San, ngày mai đúng lúc chị được nghỉ, chúng ta đi chơi ở ngọn núi phía sau đi! Ở đó có một thác nước, nước rất trong, chúng ta có thể bơi để giải nhiệt."
"Nhưng em không biết bơi!" Bạch San San tỏ ra khó xử. Mặc dù cô ta cũng rất muốn đi nhưng không biết bơi, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Lý Di Giai nắm tay cô ta nói: "Nước dưới thác có hơi sâu nhưng nước ở hạ nguồn rất nông, chỉ đến bắp chân thôi! Trước đây chị còn cùng đồng nghiệp đi nhặt ốc ở đó nữa, chỉ có điều ngày mai chỉ có một mình chị được nghỉ, họ không đi cùng được, không thì bọn chị đã đi cùng nhau rồi."