Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 212

Nhưng mọi người có tiền cũng là một chuyện tốt đối với cô, bởi vì như thế thì sẽ không có ai nhắm vào cô nữa.

Buổi tối, Hoàng Tú Lan đến đây bằng một chiếc xe đạp mới tinh, bây giờ thu nhập một tháng của cô cũng khoảng hai đến ba trăm tệ nên có tiền mua một chiếc xe đạp mới.

Nhìn thấy Hoàng Tú Lan đẩy xe đạp đi vào, Hoàng Tú Tuệ hưng phấn chạy ra đón, nhìn chiếc xe đạp mới tinh còn không dám chạm vào sợ làm hỏng xe đạp: "Này, Tú Lan, em đã mua xe đạp rồi à?"

Tuy Hoàng Tú Lan vẫn béo như thế nhưng bây giờ cả người nhìn rất tự tin và rạng rỡ: "Vâng, em cũng vừa mới mua, chị, chị với anh rể cũng kiếm được không ít tiền, hai người cũng có thể mua được xe đạp đó."

Hoàng Tú Tuệ nghĩ rồi lắc đầu: "Em lại không phải không biết bà nội của Khả Khả, nếu mua xe đạp thì không biết bà ấy sẽ gây rối đến mức nào nữa."

"Chị." Hoàng Tú Lan kéo Hoàng Tú Huy sang một bên, nhỏ giọng nói: "Chị, bây giờ em làm việc ở thành phố, gặp nhiều người hơn, có nhiều kinh nghiệm hơn, biết nhiều thứ, một số người ở nông thôn đã lên thành phố kiếm tiền là ở thành phố tìm tình nhân, bỏ luôn vợ con ở nông thôn. Bây giờ chị và anh rể đã kiếm được tiền, mẹ chồng chị lại là loại người như vậy, bà ta thật sự có khả năng sẽ khuyến khích anh rể chị tìm người phụ nữ khác, sinh cho nhà họ Điền một đứa cháu trai."

Nghe thấy vậy Hoàng Tú Tuệ lại thấy sợ hãi, cô quên mất chính mình gả về nhà họ Điền nhiều năm như thế mới sinh được một đứa là Khả Khả, lại còn là con gái nữa!

Mẹ chồng ở nông thôn, không đúng, phải nói là mẹ chồng nào mà không muốn có cháu trai cơ chứ? Ngoại trừ là cha mẹ kế bởi vì cha mẹ kế không muốn con riêng có con trai thừa kế tài sản.

"Vậy chị phải làm gì bây giờ?" Hoàng Tú Tuệ cực kỳ khẩn trương.

Bây giờ bọn họ cũng đang theo Lý Trình Trình đi mua hàng kiếm tiền, trong nhà đã tiết kiệm được không ít tiền, nếu chồng cô dùng để cưới vợ mới thì cô sẽ mệt chết.

"Chị đừng căng thẳng quá, em chỉ nói với chị về khả năng này thôi. Anh rể em có thể sẽ không làm chuyện như vậy phải không?" Hoàng Tú Lan nắm lấy tay Hoàng Tú Tuệ vội vàng nói: "Tối nay về chị đếm xem trong nhà có tất cả bao nhiêu tiền, sau đó để lại một trăm tệ làm chi phí sinh hoạt hằng ngày, số tiền còn lại mang đi gửi ngân hàng, gửi thì lấy tên của chị và Khả Khả mỗi người một nửa. Vậy thì tiền đều nằm trong tay của chị, anh rể cũng không dám làm bừa, chị thấy có đúng không? Kể cả dám làm bừa bên ngoài chị cũng không phải sợ vì chị cầm hết tiền rồi, đây là tự tin của chị đấy!"

Hoàn Tú Tuệ gật đầu: "Được, vậy thì ngày mai chị đi gửi tiền."

Tiền để ở trong tay đàn ông đúng thật không thấy an toàn, cũng không biết anh ta sẽ tiêu tiền ở chỗ nào, càng không biết anh ta sẽ tiêu tiền cho ai, chính mình phải nắm kinh tế trong nhà thì khi xảy ra chuyện cũng không còn lo lắng gì nữa.

Sau khi bưng món thịnh soạn lên bàn, Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn gọi Bạch Vân Sơn tới ăn tối, Hoàng Tú Lan biết Bạch Vân Sơn sẽ đến, trong lòng vừa lo lắng vừa mong đợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy không còn trẻ nữa, muốn tìm một người bạn đời tốt, nhưng cô ấy quá béo và xấu nên không biết người khác có thích cô ấy không, dù sao gia đình trước đây cũng không thích cô ấy.

Hoàng Tú Tuệ thấy Hoàng Tú Lan căng thẳng thì khó hiểu hỏi: "Tú Lan, em làm sao thế?"

"Em không sao." Hoàng Tú Lan lắc đầu, sau đó xoay người vào nhà bếp, cô cũng không dám nhìn Bạch Vân Sơn trước sợ sẽ bị người ta cười chê.

Rất nhanh Bạch Đại Sơn đã quay lại, theo sau là Bạch Vân Sơn, hôm nay Bạch Vân Sơn cũng mặc quần áo mới, tóc chải rất gọn gàng. Người nhà họ Bạch dung mạo không tệ, Bạch lão nhị cũng rất đẹp trai có đường nét khuôn mặt đều đặn, lông mày dày và đôi mắt to, làn da ngăm đen làm nổi bật đôi mắt dường như có ánh sáng bên trong.

Bây giờ ở nông thôn thì cậu ta cũng là một thanh niên đẹp trai khó tìm.

 

Hoàng Tú Lan liếc mắt thấy được Bạch Vân Sơn, bởi vì ở đây có Bạch Vân Sơn là người xa lạ, nếu anh không phải Bạch lão nhị thì có thể là ai? Không ngờ Bạch lão nhị lại khá đẹp trai, đẹp trai hơn rất nhiều so với người cô gặp mặt trước đó.

Những người cô gặp mặt trước đây toàn hơn ba mươi tuổi lại còn vừa lùn vừa xấu.

Những người như thế còn chê cô béo, hiện tại điều kiện của Bạch Vân Sơn tốt như thế thì chắc yêu cầu của anh cũng cao lắm nhỉ?

Liệu anh có chê cô béo hay không?

Lý Trình Trình vỗ tay Hoàng Tú Lan an ủi, sau đó dắt cô đến phía trước ngồi xuống, sau đó gọi: "Bác dâu hai, Thư Lễ, Thư Yên, Hiểu Đồng, Khả Khả... mọi người nhanh ngồi xuống đi, bây giờ nhiệt độ thấp không nhanh thì đồ ăn nguội mất."

Vì thế mọi người cùng đi đến ngồi xuống vây xung quanh bàn.

"Mọi người ăn trước đi nhé, tôi đi pha trà cho mọi người." Thấy mọi người đã ngồi xuống hết, Lý Trình Trình lại đứng lên, chẳng qua cô còn chưa kịp đứng dậy thì Bạch Đại Sơn đã đứng dậy đi vào nhà bếp, cầm phích nước nóng đi vào.

Nhìn Lý Trình Trình đã bỏ hoa cúc khô vào bát, Bạch Đại Sơn đổ trực tiếp nước nóng vào trong, sau khi hoa cúc khô ngâm trong nước nóng lập tức tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Lý Trình Trình đem trà hoa cúc đưa cho Hoàng Tú Lan: "Hoàng Tú Lan, mùa thu chúng tôi tự hái ở trên núi, tự mình phơi khô, cô uống thử đi."

Hôm nay có nhiều người ăn cơm như vậy nên Lý Trình Trình không giới thiệu riêng Hoàng Tú Lan và Bạch Vân Sơn, để cho tự nhiên sẽ làm cho hai người không cảm thấy xấu hổ nữa.

Hoàng Tú Lan đưa tay nhận lấy bát trà hoa cúc, cạnh bát hơi nóng nên cô nhanh chóng để chén xuống: "Cảm ơn Trình Trình, trà hoa cúc ngửi mùi thơm như thế thì chắc hẳn uống vào cũng rất ngon."

Khi làm việc ở trên trấn thì Hoàng Tú Lan gọi Lý Trình Trình là 'bà chủ Lý', ở trong thôn thì cô gọi Lý Trình Trình là 'Trình Trình' bởi vì Lý Trình Trình không muốn cho mọi người biết cô ở trên trấn mở cửa hàng. Để cho mọi người nghĩ rằng cô là người phụ trách thu mua đồ ăn là được rồi.

Sau đó Lý Trình Trình lại nhìn về phía Bạch Vân Sơn: "Bạch Vân Sơn cũng uống thử đi."

Bạch Vân Sơn gật đầu liên tục: "Cảm ơn chị dâu."

Bây giờ Bạch Vân Sơn và Hoàng Tú Lan đã biết tên nhau, coi như là quen biết, tương lai sẽ phát triển như thế nào là tùy họ, Lý Trình Trình chỉ muốn để bọn họ quen biết nhau, cô không thể bảo đảm hai người bọn họ nhất định thành đôi được.

Sau khi bưng trà hoa cúc cho mọi người xong, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ngồi xuống ăn cùng mọi người, có người chưa từng ăn tôm hùm đất và cũng không biết ăn tôm hùm đất như thế nào nên Lý Trình Trình đã dạy bọn họ.

Ăn xong một lần, thấy tôm hùm đất ăn rất ngon, mọi người nhanh chóng gắp lấy, cũng may Lý Trình Trình đã chuẩn bị rất nhiều, chậu tráng men mới toanh chứa đầy một cái chậu lớn, chất đống lên giống như một ngọn đồi nhỏ.

Nhưng như vậy vẫn không đủ ăn, sau đó Lý Trình Trình lại đến nhà bếp lấy từ trong hang động ra một chậu nữa.

Dù sao cũng là cơm tối, sau khi ăn xong cũng không còn sớm nữa, mọi người ai về nhà nấy, một lúc sau trong nhà chỉ còn lại Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn, Hoàng Tú Lan và Bạch Vân Sơn.

Bình Luận (0)
Comment