Bạch lão nhị mỉm cười gật đầu, không biết nên nói cái gì nên cứ đi theo Hoàng Tú Lan đi vào cửa hàng thực phẩm tươi sống, nhìn thấy trên kệ đã chất đầy hàng hóa, không khỏi gật đầu: "Chị dâu là người rất giỏi, tôi thật sự khâm phục chị ấy, cũng thấy rất may mắn vì anh cả của tôi đã cưới được cô ấy. Nếu người khác cưới cô ấy, chúng tôi sẽ không thể sống cuộc sống tốt như bây giờ."
Hoàng Tú Lan cũng cười gật đầu: "Đúng vậy, nếu Lý Trình Trình không cưới đại ca của anh, chị họ của em có lẽ không biết cô ấy, có lẽ em cũng sẽ không có được công việc tốt như vậy."
Bạch Lão Nhi cười nói: "Bây giờ cũng đã muộn, anh sẽ không đi vào phía sau, anh là đàn ông, vào phòng của em sẽ không tốt lắm, em nên nghỉ ngơi sớm đi! Anh đi về trước."
Nói xong, Bạch lão nhị quay người bỏ chạy, không cho Hoàng Tú Lan cơ hội nói chuyện, Hoàng Tú Lan vốn có ý định muốn anh đạp xe đạp của mình về nhà!
Bây giờ anh chỉ có thể vất vả đi hoặc chạy trở về rồi.
Nghĩ tới đây, Hoàng Tú Lan tâm tình rất tốt, không khỏi bật cười.
Sau đó cô dắt xe đạp vào trong phòng rồi đóng cửa hàng lại, đi về phía sau.
Sáng hôm sau, Hoàng Tú Tuệ làm theo lời Hoàng Tú Lan và đưa Điền Khả Khả đến bưu điện trong thị trấn, cô mở hai cuốn sổ tiết kiệm, sau đó gửi một phần ba cho Điền Khả Khả, một phần ba cho chính mình và một phần ba số tiền còn lại được dành cho chi tiêu hàng ngày.
Ngoài ra, cô còn muốn sinh thêm một bé trai, cũng cần có tiền, cô cũng định đến bệnh viện kiểm tra xem tình hình thế nào, dù sao thì cô cũng đã sinh con rồi nên cô ấy không thể đột nhiên không thể sinh con được nữa phải không?
Một gia đình nông thôn làm sao có thể không sinh con trai để nối dõi tông đường được?
Nếu chỉ có một cô con gái thì tương lai con gái lấy chồng, vợ chồng già ở nhà một mình, cô đơn biết bao!
Thời gian rất nhanh đã đến ngày hai mươi lăm tháng chạp, mọi người lên đường đến thành phố Thượng Hòa, người đông như vậy, không có cách nào phái nhiều xe con như vậy đến đón nên mọi người quyết định đi xe buýt, như vậy thì toàn bộ người có thể ngồi cùng nhau được.
Nhóm người của bọn họ thật sự không phải ít người, Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn, Lý Hiểu Đồng, Trình Tuyết Dương, Quý Bằng, Trình Nhã.
Quý Mộ Trình và Phong Tranh lần trước đến ở mấy ngày rồi đi về chứ không ở lại đây chờ bọn họ, dù sao hai vợ chồng cũng còn có rất nhiều việc cần xử lý nên phải trở về trước.
Sau khi ngồi vào xe ổn định chỗ ngồi, Lý Trình Trình nghiêng người nhìn về phía Trình Tuyết Dương đang ngồi ở bên kia lối đi: "Bà nội Bằng Bằng, Lý An An đã đến thành phố Thượng Hòa được mấy tháng rồi, dạo này cô ấy thế nào rồi ạ?"
Lý Trình Trình không biết chính xác Lý An An rời đi khi nào, bởi vì cô ấy không chú ý đến chuyện của Lý An An, đến khi mẹ nuôi của cô cũng chính là mẹ ruột của Lý An An Mạnh Thanh Thanh đã nhắc đến khi bà ta đến bán rau cho cô.
Trình Tuyết Dương nói: "Bà tìm cho Lý An An một công việc trong nhà máy và đề nghị cô ấy làm việc đó, nhưng cô ấy không đồng ý. Sau đó cô ấy đã tìm bà nhiều lần, bà đã nói với cô ấy nếu cô ấy không muốn làm thì đừng đến tìm bà nữa, cũng không nghĩ cơ hội việc làm này đối với người bình thường quý giá như thế nào mà cô ta lại coi thường nó."
Cô ta thật sự cho rằng mình là cháu gái của nhà họ Quý, có thể ở trong nhà to làm đại tiểu thư à?
Lý Trình Trình là cháu gái ruột còn chưa bao giờ sống cuộc sống như vậy, mà một kẻ mạo danh lại thật sự dám nghĩ tới.
"Trình Trình, cháu không sao chứ?" Trình Tuyết Dương nói, ánh mắt lo lắng nhìn Lý Trình Trình, bà mua nhà lại còn sắp xếp công việc cho kẻ mạo danh này, bà không biết Lý Trình Trình sẽ nghĩ như thế nào.
Nhưng kẻ thù của bà vẫn chưa chết, bà cũng không dám để cho mọi người biết Lý Trình Trình mới chính là cháu gái thực sự của mình, dù sao bà cũng ở rất xa, không thể chăm sóc được, nếu có chuyện gì xảy ra, thật sự là ngoài tầm với của bà.
Nếu để Lý Trình Trình đi đến thành phố Thượng Hòa sẽ là không thực tế, Lý Trình Trình không thể buông bỏ tất cả những gì cô đã dày công làm được ở thôn An Cư, giống như bà không thể buông bỏ mọi thứ ở thành phố Thượng Hòa được, bà không có sự quyết đoán và dũng cảm của thế hệ cha chú.
Gia tộc họ Trình một lần nữa có thể vinh quang nhờ vào đầy óc phán đoán nhạy bén và lòng dũng cảm mạo hiểm mọi thứ của bậc cha chú, nếu gia tộc không chuyển từ thành phố Bắc Kinh đến thành phố Thượng Hòa thì có khi nhà họ Trình đã c.h.ế.t chìm trong dòng sông lịch sử rồi.
Lý Trình Trình biết Trình Tuyết Dương sợ cô ghen tị hoặc không vui, cô cười lắc đầu: "Bà nội Bằng Bằng, con có rất nhiều việc phải làm, căn bản không có thời gian và sức lực để lo lắng những chuyện này."
Cô có thể nhận lại nhà họ Trình và nhà họ Quý, nhưng nếu yêu cầu cô từ bỏ việc mình muốn làm, tiếp nhận sự sắp xếp của gia tộc thì cô không thể làm được, cô chỉ muốn được tự do và làm những gì mình thích.
Chẳng mấy chốc mọi người đã lên kín xe, xe bắt đầu di chuyển, mùi xăng bay vào trong xe khiến Lý Trình Trình cảm thấy buồn nôn, Lý Trình Trình đưa tay bịt miệng, cố nôn ra nhưng lại không nôn ra được gì.
"Vợ à em làm sao thế?" Bạch Đại Sơn lo lắng đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Trình Trình.
Lý Trình Trình lắc đầu: "Chắc do hôm nay mùi xăng nồng quá nên em thấy hơi say xe!"
Cô ấy muốn hỗ trợ tài chính cho sinh viên trường trung học kỹ thuật ngành y nên mỗi tháng cô ấy sẽ đi xe buýt một lần, hơn nữa ngày thường thỉnh thoảng cô ấy cũng phải đi xe buýt, cô chưa bao giờ có dấu hiệu say tàu xe và cô ấy cũng không biết lần này là có chuyện gì đang xảy ra
Vân Mộng Hạ Vũ
Tất cả người nhà đều ngồi cùng một chỗ, không cần lo lắng người ngoài để mắt tới, Lý Trình Trình dựa vào vai Bạch Đại Sơn để cảm thấy thoải mái hơn.
Giữa đường, không biết là địa phương nào, xe đã dừng lại vì có người muốn lên xe.
Lý Trình Trình bị sốc khi nhìn thấy Hồ Quyên và Tô Hiểu lên xe buýt.
Hai người này là người trong ký ức đầu tiên, một người là mẹ kế của cô, một người là chị kế của cô, không ngờ lại gặp được bọn họ ở đây, lần này Ngô Tú Châu không trở thành vợ kế của Lý Minh Sơn, Hồ Quyên cũng không có trở thành vợ thứ hai của Lý Vân Bắc, chắc cuộc sống của họ sẽ rất khó khăn.
Dù sao thì Lý Minh Sơn cũng làm việc cho nhà họ Hà, không những trộm giấu được vàng bạc của riêng mình mà còn nhận được 'tiền thù lao' từ Hà Uyển Xuân, cuộc sống của Lý Minh Sơn quả thực không tệ, khi gia đình người khác còn không có cơm để ăn thì ông ta có thể dùng đồ vật đổi lấy lương thực, cho nên ông ta có thể ăn no, còn có rượu để uống nữa.
Nhưng nếu Hồ Quyên và Tô Hiểu không phải vì Ngô Tú Châu vào nhà họ Lý, họ đương nhiên sẽ không thể sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy.
Phía sau Tô Hiểu còn có một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn có vẻ như người yêu hoặc là chồng của cô ta.
Sau khi Lý Trình Trình xác nhận hai người đó là Hồ Quyên và Tô Hiểu thì mới nhìn đi chỗ khác, nói thật, Lý Trình Trình đã quên những người này từ lâu, những người này đối với cô không tốt, cũng không đáng để cô nhớ đến.
Hơn nữa cô cũng không cần phải trả thù những người đã đối xử tệ bạc với mình, bởi vì số phận đã trả thù cho cô rồi, từ bộ quần áo vá víu của họ có thể thấy rằng cuộc sống của họ không tốt chút nào.
Khi Tô Hiểu nhìn thấy Lý Trình Trình trạc tuổi mình, từ đầu đến chân đều mới tinh, nhìn thoáng qua có thể thấy chất lượng tốt, nằm ngoài tầm với của cô ta, trong lòng xuất hiện cảm giác ghen ghét.