Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 220

Chỉ có vài người lớn tuổi mới biết thân phận thật sự của Lý Trình Trình, còn những người thuộc hàng con cháu của nhà họ Trình và nhà họ Quý đều không biết thân phận của cô.

Bữa cơm tất niên kéo dài đến nửa đêm, Quý Hạc Minh bảo quản gia đến thư phòng mình, lấy đồ ông ấy đã chuẩn bị ra, quản gia nhanh chóng lấy một túi giấy da trâu qua, Quý Hạc Minh viết tên họ ở bên trên rồi nói: "Mặc dù mấy đứa đều lớn cả rồi nhưng trong mắt ông bà, mấy đứa mãi mãi là trẻ con, vì thế chắc chắn phải có tiền mừng tuổi. Tiền mừng tuổi này là ông bà chuẩn bị cho mấy đứa."

Mọi người được cưng mà sợ, nhận lấy phong thư, họ không hẹn mà cùng đồng thanh cảm ơn Quý Hạc Minh.

Mặc dù Quý Lãng và Quý Bằng vẫn chưa lớn nhưng Quý Hạc Minh vẫn cho họ tiền mừng tuổi là giấy tờ đất như những người khác, còn lì xì của Lý Hiểu Đồng là tiền mặt, suy cho cùng thì Lý Hiểu Đồng có ba, cũng có ông bà nội, mấy thứ như nhà cửa này chưa đến lượt người ngoài như họ lo, vì thế Quý Hạc Minh trực tiếp đưa cô bé tiền mặt.

Hơn nữa Lý Hiểu Đồng lớn rồi sẽ ở đâu còn chưa biết chắc nữa, rất có khả năng cô bé sẽ về bên cha ruột, cô bé không thể ở bên cạnh Lý Trình Trình cả đời, dù sao thì cũng phải về nhà mình, về với người nhà của mình.

"Cảm ơn ông nội Quý, bà nội Trình." Lý Hiểu Đồng nhận tiền mừng tuổi, ngoan ngoãn cảm ơn Quý Hạc Minh.

Ông bà nội ruột của cô bé sẽ không chuẩn bị lì xì cho cô bé, không ngờ tới ông bà nội của Quý Bằng lại chuẩn bị cho cô bé, chuyện này khiến Lý Hiểu Đồng cực kỳ cảm động, cũng khiến lòng cô bé thầm đưa ra quyết định, sau này cô bé nhất định sẽ đối xử tốt với mọi người, có như vậy mới báo đáp được lòng tốt của mọi người với cô bé.

Đến tối, ông cậu cả, ông cậu hai, bà dì tư và bà dì năm về nhà mình ăn cơm tất niên xong thì tới chỗ Trình Tuyết Dương chơi.

Họ cũng phát tiền mừng tuổi cho đám trẻ, Lý Trình Trình nhận được hai bao lì xì bởi vì một phần là cho đứa bé trong bụng.

Nguyên đêm giao thừa này, Lý Trình Trình nhận được ít nhất là hai nghìn tệ tiền lì xì, chỉ có thể nói là gia tộc lớn đúng là giàu nứt đố đổ vách, tiền mừng tuổi cho cô còn hơn cả lương một năm của người bình thường.

Lý Trình Trình nghi ngờ lúc chuẩn bị tiền mừng tuổi, họ đều chuẩn bị theo bình quân thu nhập của công nhân.

Mọi người đang vui vẻ uống trà, nói chuyện, ăn vặt thì đột nhiên quản gia tới thì thầm với Trình Tuyết Dương: "Bà chủ, Lý An An đến rồi, bây giờ đang ở ngoài cửa."

Trình Tuyết Dương gật đầu: "Được rồi, bây giờ tôi qua đó xem, đừng nói với mọi người kẻo phá hỏng tâm trạng vui vẻ đoàn viên của cả nhà."

"Mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi đi vệ sinh." Trình Tuyết Dương nói với mọi người một tiếng rồi mặc chiếc áo khoác lông của mình, đi đến cổng đại hợp viện, bà ấy nhìn Lý An An ở bên ngoài thì thấy hơi khó hiểu: "Nửa đêm nửa hôm, cháu không ở nhà mà chạy đến đây làm gì?"

Lý An An không vui: "Bà nội, cháu là cháu gái nhà họ Quý, tại sao không thể đến nhà họ Quý? Tại sao cháu không thể quay về nhà họ Quý đón năm mới? Trong ngày người người nhà nhà đoàn tụ, tại sao để lại một mình cháu trong căn nhà lạnh lẽo? Chuyện này không công bằng."

 

Vân Mộng Hạ Vũ

"Lý An An, bà mua nhà cho cháu, giúp cháu tổ chức tiệc nhận người thân, để cháu nhận được nhiều quà gặp mặt như thế, sau đó còn sắp xếp công việc cho cháu, cháu còn có không biết đủ hả?" Lý An An mạo danh cháu gái bà ấy, bà ấy không trừng phạt cô ta mà ngược lại còn cho cô ta nhiều thứ tốt như vậy, cô ta muốn vào nhà họ Quý sao, lẽ nào cô ta giống như Quý Tình, đều muốn độc chiếm nhà họ Quý ư?

"Bà nội, nơi này cũng là nhà cháu, cháu muốn về nhà, cùng người nhà đón năm mới mà thôi, tại sao lại không thể?" Lý An An thắc mắc: "Vậy mà bà nói cháu không biết đủ, sao cháu lại không biết đủ? Cháu cũng không có lòng tham muốn cái này lại muốn cái kia, tại sao nói cháu không biết đủ ạ?"

Đúng là cô ta có lòng tham, muốn nhiều thứ hơn nhưng cô ta còn chưa nói ra, Trình Tuyết Dương dựa vào đâu mà phán rằng cô ta tham lam?

"Lý An An, có phải cháu chưa từng về thôn An Cư không? Ông bà nội, chú thím, còn có cả ba mẹ cháu nữa, cháu đã về thăm họ chưa?" Trình Tuyết Dương nhìn Lý An An bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Còn nữa lúc đầu ông nội cháu Lý Minh Sơn nói với cháu, cháu là cháu gái bà phải không? Nói vậy thì ông ta còn là ân nhân của cháu, sao cháu không về thăm ông ta?"

Cháu gái bà ấy bị Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn ôm đi, đương nhiên Lý Minh Sơn biết rõ nhất ai mới là cháu gái ruột của bà ấy, hơn nữa tín vật cũng ở trong tay Lý Minh Sơn, Lý Minh Sơn muốn cho ai thì cho.

Người đều ích kỷ, chắc chắn Lý Minh Sơn hy vọng cháu gái mình có thể sống tốt nên mới để Lý An An giả mạo Lý Trình Trình, chắc là ông ta cho rằng người khác đều ngu dốt như ông ta, có phải cháu gái ruột không chẳng lẽ bà ấy còn không cảm nhận được?

Lúc Quý Tình còn nhỏ, bà ấy đã cảm thấy cô ta không giống người nhà họ Quý, sự thực nói cho bà ấy, đúng là Quý Tình không phải, từ đó có thể thấy trực giác của bà ấy rất chuẩn.

"Lý An An, quay về gặp ông nội cháu đi! So với gặp chúng tôi, cháu nên gặp ông nội mình, dù sao thì cháu có ngày hôm nay đều phải cảm ơn ông nội cháu, nếu như không phải ông ta nói với cháu, cháu là cháu gái nhà họ Quý chúng tôi, có lẽ cả đời này cháu cũng chẳng thể tới được thành phố Thượng Hòa, càng không có được công việc như thế phải không?" Trình Tuyết Dương không có ý để Lý An An đi vào, trước kia Lý An An từng vào nhà họ Trình rồi còn nhà họ Quý, bà ấy sẽ không để Lý An An dính líu đến dù chỉ một cọng lông.

Trình Tuyết Dương cũng không đợi Lý An An đáp lại, bà ấy trực tiếp quay người vào, đối với một đứa cháu giả mạo, bà ấy đã làm đủ nhiều rồi, bà ấy không hổ thẹn với lòng.

Thẩm Thính Vân từ trong bóng tối bước ra, đến cạnh Lý An An rồi hỏi: "Lý An An, hôm nay là đêm ba mươi, họ không để cô quay về nhà họ Quý đoàn tụ sao? Rốt cuộc trong lòng họ có đứa cháu gái như cô không?"

Lý An An mất hứng nói: "Cô đến xem trò cười của tôi sao? Thấy tôi bị cửa sập vào mặt, cô vui vậy à?"

Trình Tuyết Dương còn chưa đi xa, nghe thấy giọng nói quen thuộc, bà ấy dừng chân, sau đó quay lại bên cửa, bà ấy nghe ra giọng của Thẩm Thính Vân, trong lòng dâng lên lửa giận, bà ấy nói mà, sao Lý An An lại đến đây vào lúc này, hóa ra là bên người có quân sư đầu chó!

Trình Tuyết Dương quay về với khung cảnh vui vẻ, bà ấy vẫy tay với Quý Vinh, Quý Vinh đến cạnh Trình Tuyết Dương, thì thầm hỏi: "Bà nội có chuyện gì thế ạ?"

"Mồng mười, lúc Trình Trình với Đại Sơn về, cháu cũng đi cùng tụi nó đi, cháu đến chỗ Trình Trình học tập hai ngày, sau đó từ chỗ Trình Trình tới huyện Môn Thông là được, chuyện cháu tới huyện Môn Thông để phát triển phải cố hết sức không nói cho quá nhiều người biết kẻo tạo ảnh hưởng không tốt cho cháu." Trình Tuyết Dương nói.

Năm đó nhà họ Trình bọn họ di chuyển cả nhà thực ra cũng là vì để che giấu danh tính, nếu không sao họ có thể sống yên ổn tới tận bây giờ?

Mặc dù Quý Vinh không hiểu tại sao phải làm vậy nhưng vẫn gật đầu, trước khi công chưa thành danh chưa toại, anh ấy sẽ không để người khác biết tên mình.

 
Bình Luận (0)
Comment