Vẫn là được người trong nhà bao bọc quá tốt, chưa từng trải qua chuyện lớn, Trình Tuyết Dương sắp xếp để Quý Vinh đi cùng Lý Trình Trình cũng có cái lý của nó.
Quý Vinh còn cần va vấp nhiều.
"Chúng tôi cũng không có cách nào xác định, tất cả đều phải xem bản thân người bệnh."
Sức khỏe của bà cụ không khám ra bất kỳ vấn đề gì nhưng mà bà ấy không tỉnh lại, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đợi bà cụ tự tỉnh lại vậy.
Trình Tuyết Dương được chuyển tới phòng bệnh cao cấp để nghỉ ngơi, mọi người đều theo vào phòng bệnh, nhìn thấy Trình Tuyết Dương nằm im trên giường, sắc mặt bình thản chẳng có gì khác biệt, Lý Trình Trình mới yên tâm.
Có điều trong lòng cô vẫn thấy hiếu kỳ, nếu Trình Tuyết Dương đã không có chuyện gì vậy tại sao bà ấy lại hôn mê?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quý Mộ Trình nói với mọi người: "Cũng không biết đến bao giờ mẹ mới có thể tỉnh lại, ba gia đình chúng ta luân phiên túc trực đi! Tối nay nhà tôi trực, tối mai là nhà Mộ Tuyết, tối ngày mốt đến nhà Mộ Dương, mọi người thấy sao?"
"Nếu như mọi người ở viện hết thì bệnh viện cũng chẳng hề rộng rãi như thế, mọi người không nghỉ ngơi tốt thì cũng không thể chăm sóc ổn thỏa cho mẹ."
Quý Mộ Tuyết gật đầu: "Cũng được."
Quý Mộ Dương nói: "Vậy nếu như mẹ tỉnh lại trước, nhà bọn em không cần chăm sóc mẹ, vậy chẳng phải nhà anh cả với nhà chị hai chịu thiệt rồi sao?"
"Tỉnh dậy trước thì càng tốt chứ?" Quý Mộ Trình lườm chú ba: "Nếu như mẹ tỉnh trước thì mấy đứa đợi mẹ về rồi lại chăm sóc cũng vậy mà, lẽ nào cứ phải chăm sóc ở viện thì mới là chăm sóc thật sao?"
Sau đó Quý Mộ Trình nói với Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn: "Trình Trình, bây giờ cháu mang thai rồi, không thể thức đêm, không được lao lực, cháu với Đại Sơn về nghỉ ngơi đi kẻo bà nội tỉnh lại, biết được sẽ không vui."
Lý Trình Trình gật đầu: "Cảm ơn bác cả, bác cả vất vả rồi ạ."
Quả thật người mang thai dễ mệt mỏi hơn người bình thường, trên đường về nhà, Lý Trình Trình ngáp liên tục, Bạch Đại Sơn thấy thế thì cõng Lý Trình Trình lên, bây giờ đang nửa đêm, đường lớn không có ai, kể cả bị người ta nhìn thấy, anh cũng không sợ.
Anh cõng vợ mình chứ có phải người phụ nữ khác đâu, anh cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, càng không sợ người khác nói ra nói vào.
Còn chưa về đến nhà họ Quý, Lý Trình Trình đã ngủ trên lưng Bạch Đại Sơn rồi.
Sáng hôm sau ngủ dậy, bên ngoài mặt trời đã lên cao, Lý Trình Trình duỗi tay, ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt: "Bệnh viện có đưa tin về không? Bà nội đã tỉnh chưa?"
Bạch Đại Sơn để nước rửa mặt ở bàn bên cạnh, lấy kem đánh răng ra bàn chải đặt trên miệng cốc: "Còn chưa có tin tức, nếu em lo lắng thì lát nữa thu dọn đồ, chúng ta đến bệnh viện, có bác cả, bác gái ở nhà tiếp khách đến chơi là được rồi."
Hôm nay là mồng một tết, không phải ngày đi chúc tết, chỉ đến chơi bình thường thôi, thân phận nhà họ Quý còn đó, hôm nay người đến chơi sẽ không ít, hơn nữa còn sẽ có rất nhiều người mang con trai, con gái đến vì nhà họ Quý còn bốn người trẻ tuổi chưa đến độ kết hôn.
Mà có rất nhiều người chờ đợi ngày này vì bình thường mọi người không thể gặp được mấy người thuộc hàng con cháu nhà họ Quý, hơn nữa bình thường đám con cháu nhà họ Quý cũng từ chối gặp mặt mọi người, nhưng mùng một đầu năm, dù cho họ muốn từ chối cũng không từ chối được.
Ở nhà họ Quý ăn sáng xong, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng, Quý Bằng đến bệnh viện, tới phòng bệnh nhìn thấy Lục Sơ Hạ, Lý Trình Trình quan tâm hỏi han: "Sơ Hạ, bà nội của Bằng Bằng thế nào rồi?"
Hôm nay là mồng hai, đến lượt con gái thứ hai của Trình Tuyết Dương – Trình Mộ Tuyết ở bệnh viện chăm sóc Trình Tuyết Dương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một nhà bốn người Trình Mộ Tuyết trong bệnh viện cả, chỉ có điều không phải ở tất trong phòng bệnh, bây giờ trong phòng bệnh chỉ có mình Lục Sơ Hạ.
"Vẫn y như thế, còn chưa tỉnh lại." Lục Sơ Hạ lắc đầu.
Lý Trình Trình đến bên giường bệnh Trình Tuyết Dương, duỗi tay nắm lấy tay Trình Tuyết Dương: "Bà nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lâu vậy rồi bà còn chưa tỉnh? Bà nội, bà mau tỉnh lại đi! Mọi người đều rất lo lắng cho bà, hôm nay là mồng một, mọi người đều đợi bà về để cả nhà đoàn tụ đấy!"
Quý Bằng cũng qua đó, cậu bé ngồi bên giường nói: "Bà nội, bà mau dậy đi có được không? Cháu giao hết tiền mừng tuổi cho bà, để bà đi mua đồ bà thích ăn nhé?"
Lý Trình Trình xoa đầu Quý Bằng, dịu giọng: "Bà nội biết Bằng Bằng hiếu thảo như thế, chắc chắn sẽ mau chóng tỉnh lại thôi, chị tin là bà nội không nỡ để Bằng Bằng buồn đâu..."
Lời của Lý Trình Trình còn chưa dứt cô đã thấy Trình Tuyết Dương nằm trên giường kích động, bà ấy không tỉnh lại mà giống như nằm mơ thấy ác mộng, Lý Trình Trình vội đè người bà ấy lại, lớn tiếng hô: "Bà nội, bà nội, Trình Tuyết Dương, Trình Tuyết Dương, bà tỉnh lại đi, chỉ là nằm mơ thôi, đừng sợ, chúng con đều bên cạnh bà, bà sẽ không có chuyện gì đâu, bà nội..."
Lục Sơ Hạ thấy thế thì vội chạy qua giúp: "Bà ngoại, bà ngoại, con là Lục Sơ Hạ, con là Lục Sơ Hạ đây..."
Một lát sau, Trình Tuyết Dương mở mắt ra, há miệng thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, Lý Trình Trình đỡ Trình Tuyết Dương, lo lắng hỏi: "Bà nội, bà sao rồi?"
"Trình Trình ở lại, mấy đứa ra ngoài đi." Trình Tuyết Dương vỗ ngực, nghiêm túc nói.
Quý Bằng: "Bà nội."
Lục Sơ Hạ: "Bà ngoại."
Hai người hơi không cam lòng, rõ ràng họ mới là cháu ruột, tại sao đến giây phút quan trọng nhường này mà bà ấy lại chỉ giữ người ngoài như Lý Trình Trình ở lại? Mặc dù Lý Trình Trình là ân nhân cứu mạng của Quý Bằng, là ân nhân của nhà họ Quý, nhưng Lý Trình Trình không hề có quan hệ m.á.u mủ với nhà họ Quý!
Mặc dù không cam lòng nhưng mọi người vẫn ngoan ngoãn rời đi.
"Trình Trình, con khóa cửa phòng bệnh lại đi, đừng để tụi nó vào." Trình Tuyết Dương dặn dò.
Mặc dù Lý Trình Trình không hiểu nhưng vẫn đứng dậy tới khóa cửa phòng bệnh lại, sau đó quay về bên giường Trình Tuyết Dương, lo lắng hỏi: "Bà nội, bà muốn nói gì với cháu ạ?"
Trình Tuyết Dương run rẩy nắm lấy tay Lý Trình Trình, kích động nói: "Trình Trình, tối qua, trong lúc vô ý bà đã mở cuốn sách trận pháp lúc trước sưu tầm được, bà đi vào trong trận pháp, nhìn thấy rất nhiều chuyện chưa từng xảy ra, bà nhìn thấy..."
Lý Trình Trình nghe Trình Tuyết Dương nói thì cả kinh, không ngờ
người nhắc nhở bà thế mà lại là con, Trình Trình, là con cứu vớt bà ra khỏi hiểm cảnh..."
"Bà nội, bà là bà nội con, con là cháu gái bà, cháu gái làm những chuyện kia vì bà nội không phải là điều nên làm sao?" Lý Trình Trình nắm lại tay Trình Tuyết Dương, huống chi cô cũng chẳng làm không công, không phải Trình Tuyết Dương đưa cô ba thùng cá đù vàng sao? Hơn nữa sơn động và đường hầm đều có thể dùng để cất trữ đồ, thù lao như thế là phong phú lắm rồi.
"Trình Trình, bà nội thực sự phải cảm ơn con, nếu không phải có con, bà nội cũng sẽ không có ngày hôm nay." Trình Tuyết Dương nắm tay Lý Trình Trình, nghiêm túc nói: "Năm đó Lý Minh Sơn đưa bà về quê, bà sưu tầm được không ít sách, trong đó có một quyển liên quan đến trận pháp, khi đó bà nóng vội muốn tự cứu mình nên luyện tập trận pháp, không ngờ tới va chạm lung tung, thực sự luyện ra được, bà chuyển một bộ phận đồ thuộc về mình vào trong trận pháp, cũng thành công truyền tin cho con, nếu như không có con chạy vòng vòng vì bà, có lẽ bà phải trải qua những chuyện kia thêm một lần nữa..."
"Bà nội, thực ra từ rất lâu trước kia con đã muốn hỏi bà, chỗ vàng bạc của bà nên giải quyết thế nào? Di chúc của bà viết để con chia cho Lý Vân Tình và Lý Vân Linh mỗi người một rương nhưng bây giờ bà không ở cùng Lý Minh Sơn nữa, cũng không sinh ra hai đứa con gái, trên thế giới này không có hai người đó, mà có cũng chỉ là người cùng họ cùng tên, nếu đã không phải họ thì hai rương vàng và những thứ đồ khác nên giải quyết thế nào?"
Lúc vừa xuyên sách, Lý Trình Trình nghèo rớt mồng tơi cũng không nghĩ tới chuyện bán vàng đi, mà bây giờ cô thành triệu phú rồi, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ thành tỷ phú, cô thực sự không cần dùng số vàng kia nên đống đồ ấy chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.
"Trình Trình, bà đã từng này tuổi rồi, không cần mấy thứ kia nữa, mà nhà họ Quý và nhà họ Trình hoàn toàn không cần những thứ đó, bà biết con là cô gái thông minh nên con xem xem nên xử lý những thứ này thế nào đi! Giữ lại hay làm gì đều do con toàn quyền quyết định, bà không tham gia vào nữa." Nếu như không có Lý Trình Trình, bà ấy làm gì có một đời hạnh phúc? Mặc dù đời này cũng có nhiều trắc trở nhưng vẫn là hạnh phúc mà người khác có cầu cũng không được.
Nếu không sao Hà Uyển Xuân và Lâm Lệ Na lại nghĩ mọi cách để trừ khử bà ấy?
Làm vậy không phải vì muốn cướp mất hạnh phúc của bà ấy sao?
Nhà họ Trình và nhà họ Quý là hai gia tộc lớn trong những năm tám mươi, là danh gia vọng tộc sở hữu tài sản mà cô không thể tưởng tượng được, tiền bạc Trình Tuyết Dương thu vào trong trận pháp chỉ là một phần nhỏ của nhà họ Trình, thực sự chẳng được tính là gì.
Lý Trình Trình gật đầu: "Bà nội, bà yên tâm đi, con sẽ tận dụng khoản tiền này thật tốt để chúng thực hiện được ý nghĩa to lớn nhất của mình."
"Trình Trình, con làm việc là bà yên tâm rồi." Mắt nhìn người của Trình Tuyết Dương không sai, lúc ở nhà họ Lý, bà ấy nuôi dạy nhiều đứa trẻ như thế, chỉ có Lý Trình Trình là bà ấy thấy hiếu thuận nhất, giống bà ấy nhất, bất kể là đạo đức hay vẻ ngoài đều giống con mình, vậy còn không đáng để tin tưởng trăm phần trăm sao?
Nếu như không phải tin tưởng trăm phần trăm, lúc đầu, bà ấy cũng sẽ không truyền tin cho cô thông qua trận pháp.
Nói chuyện với Lý Trình Trình một lúc, cảm xúc của Trình Tuyết Dương khôi phục lại nhiều, biết được tiền căn hậu quả, bà ấy càng thêm cảm kích Lý Trình Trình, nếu như không có sự trả giá của Lý Trình Trình, trên thế giới này sẽ không có Quý Mộ Trình, Quý Mộ Tuyết và Quý Mộ Dương, vậy thì càng không có bảy cháu trai và cháu gái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì thế cả nhà đều phải cảm ơn Lý Trình Trình.
"Trình Trình, con mở cửa ra, nói với mọi người là có thể vào rồi." Trình Tuyết Dương nói, thời gian dài như thế, chắc chắn mọi người rất lo lắng.
Lý Trình Trình gật đầu, đứng dậy, mở cửa phòng bệnh ra, nói với mọi người: "Bà nội Bằng Bằng không sao rồi, mọi người vào đi!" Sau đó cô lại nói với Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, anh đi tìm bác sĩ điều trị chính của bà nội Bằng Bằng, cứ nói bà nội Bằng Bằng tỉnh rồi để ông ấy qua kiểm tra sức khỏe cho bà, xem xem có vấn đề gì nữa hay không."
Trước mặt đám cháu nhà họ Quý, Lý Trình Trình không dám gọi thẳng là "bà nội" để tránh gây hiểu lầm là cô muốn tài sản nhà họ Quý, cô không có suy nghĩ đấy, cũng không muốn mọi người hiểu lầm mình rồi phòng bị mình, khiến cho Trình Tuyết Dương khó xử cả hai bên.
Bác sĩ qua kiểm tra cho Trình Tuyết Dương, xác nhận không có vấn đề gì, nói có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi, Quý Mộ Tuyết vội liên lạc với tài xế tới đón Trình Tuyết Dương xuất viện.
Qua năm mới, ở bệnh viện chắc chắn sẽ không thoải mái như ở nhà.
Quay về nhà họ Quý, có thể cảm nhận được không khí trong nhà rất thấp, có thể tưởng tượng ra buổi sáng nay, lúc người ta đến thăm hỏi đã xảy ra chuyện không vui vẻ gì, nhưng Trình Tuyết Dương về rồi, mọi người vui lên là quên ngay những chuyện mất hứng đó.
Những người kia đều là người ngoài, không đáng để họ bận tâm.
Mồng hai tết, các con dâu nhà họ Quý bắt đầu về nhà mẹ mừng năm mới, Phong Tranh cũng rất muốn đưa Lý Trình Trình về nhà mẹ, muốn để Lý Trình Trình gặp ông bà ngoại.
Nhưng mẹ chồng bà ấy không cho bà ấy tiết lộ thân phận thật sự của Lý Trình Trình, nên bà ấy cũng không thể đề cập đến chuyện dẫn Lý Trình Trình về thăm ông bà ngoại.
Bà ấy chỉ hy vọng có thể sớm ngày đón cô về, công khai thân phận Lý Trình Trình, suy cho cùng ba mẹ bà ấy cũng lớn tuổi rồi, nếu cứ trì hoãn tiếp, đến lúc đó không kịp nói cho họ thì phải làm sao?
Dù sao thì sức khỏe của người già không thể nói trước được, có lẽ một ngày nào đó họ trực tiếp ngã xuống như mẹ chồng thì phải làm sao?
Mấy ngày trước mồng mười, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vẫn luôn bầu bạn bên cạnh Trình Tuyết Dương ở nhà họ Quý, đợi đến mồng mười, Trình Tuyết Dương sắp xếp xe đưa Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn, Lý Hiểu Đồng và Quý Vinh đi, xe cũng vừa đủ cho họ ngồi.
Quý Vinh ngồi ghế phó lái, ba người Lý Trình Trình ngồi phía sau.
Qua năm mới, Lý Hiểu Đồng và Quý Bằng cùng ăn, cùng chơi, cùng ở với nhau, tình cảm cực kỳ sâu sắc, bây giờ đến lúc chia tay, hai đứa bé đều không chịu được, Quý Bằng là một bé trai cũng không nhịn được mà đỏ hốc mắt.
Nhìn dáng vẻ thanh mai trúc mã của hai đứa bé, Lý Trình Trình không khỏi nhớ tới bản thân trong kiếp trước, đám trẻ cùng tuổi sống trong khu chung cư rất nhiều nên cô cũng có nhiều thanh mai trúc mã, chỉ có điều mọi người lớn lên thì đều đi khắp mọi miền, dần dần mất liên lạc, cuối cùng chỉ nằm trong danh bạ của đối phương, kể cả lúc lướt vòng bạn bè, nhìn thấy người ta đăng bài mới cũng không biết nên nói gì.
Hoàn toàn như người lạ.
Lý Trình Trình nói: "Bằng Bằng, Hiểu Đồng, đợi đến lúc nghỉ hè, hai em lại có thể chơi với nhau rất lâu đó! Chỉ cần học mấy tháng nữa thôi là sẽ được nghỉ hè, có đúng không nào?"
Trình Tuyết Dương đứng cạnh xe dặn dò: "Quý Vinh, đến thôn An Cư thì phải nghe lời Trình Trình, biết chưa hả? Con mới vừa tiếp xúc với ngành này, nhất định không được kiêu căng tự cao, phải khiêm tốn, hiếu học, có làm được không?"
Quý Vinh gật đầu: "Bà nội, bà yên tâm đi! Chắc chắn con có thể tạo ra một khoảng trời của mình mà."
trận pháp lại đưa bà ấy về kiếp trước, để bà ấy trải nghiệm nỗi đau trước kia một lần nữa, đây đúng là đả kích lớn với bà ấy!
Có lẽ đây là đả kích mang tính hủy diệt.
"Bà nội, đều qua cả rồi, bà xem bây giờ tốt biết mấy, bà với ông nội Quý ở cạnh nhau, con cháu đầy đàn, kiếp này sống rất hạnh phúc!" Lý Trình Trình nắm tay Trình Tuyết Dương, nghiêm túc nói.
Trình Tuyết Dương gật đầu: "Trình Trình, tất cả phải cảm ơn con, mỗi lần bà sắp xảy ra nguy hiểm đều là con nhắc nhở bà để bà nhanh chóng rời đi, vì thế bà mới có thể tránh thoát âm mưu của Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn, vào trận pháp bà mới biết, hóa ra mỗi lần bà sắp xảy ra chuyện,