Dặn dò Quý Vinh xong, Trình Tuyết Dương lại dặn dò Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, bây giờ Trình Trình mang thai rồi, con phải quan tâm, chăm sóc, bảo vệ con bé cho cẩn thận, phải thường xuyên dẫn con bé đi bệnh viện kiểm tra, đừng tiếc chút tiền mọn, biết chưa hả?"
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Bà nội Bằng Bằng, bà yên tâm đi ạ! Trình Trình là vợ con, bây giờ lại vất vả mang thai con của con, chắc chắn con sẽ chăm sóc, bảo vệ cô ấy thật tốt, nếu như con để Trình Trình xảy ra chuyện gì, con sẽ lấy cái c.h.ế.t đền tội, con không thiết sống nữa."
Mặc dù Bạch Đại Sơn không biết tại sao nhà họ Quý lại đối xử với Lý Trình Trình tốt như thế nhưng Lý Trình Trình không có nhà mẹ đẻ tốt, bây giờ có thêm nhiều người đối xử tốt với cô như thế, Bạch Đại Sơn cũng mừng thay cho cô.
Thời gian không sớm nữa, mọi người cũng không chậm trễ thêm, để tài xế lái xe đi.
Người nhà họ Trình đến nhà họ Quý ăn sáng đều đứng trước cửa nhà họ Quý, vẫy tay với người trong xe, Lý Trình Trình vẫy tay nói: "Ông cậu cả, ông cậu hai, bà dì tư, bà dì năm, mọi người phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé! Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi."
"Mấy đứa cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy, phải thường xuyên gọi điện thoại về nhà nha!" Mấy người lớn tuổi đều lưu luyến dặn dò.
Nếu không phải hai kẻ xấu là Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn kia, bọn họ phải phân cách hai nơi sao?
Xe khởi động rồi lên đường, Lý Hiểu Đồng khóc một lúc thì mệt rồi ngủ trên người Lý Trình Trình, mà Lý Trình Trình cũng dựa vào vai Bạch Đại Sơn, khoang xe lắc lư, rất nhanh con sâu ngủ trong người cô đã bò ra.
Một phía khác, vợ của Chu Hữu Tường sinh con rồi tổ chức tiệc đầy tháng ở trong một nhà hàng lớn, Bạch San San làm đồng nghiệp của Chu Hữu Tường, đương nhiên cũng được mời tham gia, cô ta thấy rất nhiều người đều cho năm tệ, cô ta cũng cho quà mừng năm tệ.
Năm tệ nhìn thì không nhiều nhưng đủ để người dưới thôn sống trong vài tháng.
Mà Lý Di Giai là đồng nghiệp trong bệnh viện của vợ Chu Hữu Tường nên Lý Di Giai cũng được mời đến tham gia tiệc đầy tháng của con trai anh ta.
Nhìn thấy Bạch San San, Lý Di Giai đi qua đó ngồi, mỉm cười nói: "San San, có thể gặp em ở đây, trùng hợp thật đấy!"
Bạch San San thản nhiên gật đầu: "Phải đấy, trùng hợp thật, có điều chị Di Giai là đồng nghiệp của mẹ bé cưng, chị Di Giai đến tham gia tiệc đầy tháng cũng là bình thường, mà em gặp được chị Di Giai cũng là bình thường thôi."
Lần trước Lý Di Giai hẹn Bạch San San lên núi, hại Bạch lão tam đi săn thất bại, cũng hại Bạch lão tam bị thương, sau đó họ lặng lẽ điều tra Lý Di Giai nhưng vợ của Chu Hữu Tường lại giúp Lý Di Giai làm chứng, nói bụng cô ấy đột nhiên khó chịu, Lý Di Giai giúp cô ấy nên mới thất hẹn, không phải cô ấy cố ý lừa Bạch San San lên núi.
Nhưng Bạch lão tam không tin kết quả điều tra, vì thế anh ấy nói với Bạch San San hậu quả có thể xảy ra khi quá thân thiết với Lý Di Giai, mặc dù Bạch San San không phải người tốt lành gì nhưng cô ta cũng sợ bị người khác lợi dụng, sợ bị chịu thiệt, vì thế bây giờ cô ta không qua lại gần gũi với Lý Di Giai, cũng không nói lời thật lòng với cô ấy nữa."
"San San, có phải năm mới, anh ba em không về không?" Nghe thấy Lý Di Giai lại hỏi về chuyện anh ba mình, khóe miệng Bạch San San nhếch lên nụ cười châm chọc.
Lúc nào cũng như có như không hỏi chuyện của anh ba cô ta, cũng không biết thích anh ba cô ta hay là muốn hại anh ba anh ta nữa.
Có điều mặc dù là nguyên nhân nào, cô ta cũng sẽ không để Lý Di Giai được toại nguyện, anh cả cô ta bị Lý Trình Trình cướp đi rồi, sau này anh cả không lo cho cô ta nữa, anh ba ưu tú, chăm làm như thế chỉ có thể là của cô ta, ai cũng đừng hòng cướp đi.
Nếu như có vợ rồi, sau này anh ba sẽ không mua đồ cho cô ta, không cho cô ta tiền nữa, vì thế cả đời này anh ba của cô ta chỉ có thể bảo vệ cô ta, chỉ có thể đối xử tốt với một mình cô ta, tiền kiếm được cũng chỉ cho mình cô ta dùng thôi.
Chu Hữu Tường đang công tác ở trường học, vợ anh ta làm việc ở bệnh viện, hai người đều tha hương cầu thực, ở xa quê nhà, vì thế hôm nay người tới tham gia tiệc đầy tháng đều là đồng nghiệp của họ, không có họ hàng nghèo ở dưới quê mà đều là người có thân phận và địa vị.
Thời gian không còn sớm nữa, người tới cũng đủ rồi, Chu Hữu Tường và vợ dùng xe đẩy nhỏ đẩy vai chính của tiệc đầy tháng ra ngoài, phía sau họ còn có một bà cụ nữa, thoạt nhìn chắc là thím ở thôn bên Chu Hữu Tường mời tới chăm con cho họ.
Suy cho cùng anh ta và vợ đều có công việc, chẳng ai muốn từ bỏ công việc tốt như thế nên họ tốn mất vài tệ một tháng để mời một thím đến giúp đỡ chăm sóc con.
Vợ Chu Hữu Tường cũng sợ thím kia không đối xử tốt với con mình bởi vì chuyện người giúp việc đánh con trẻ thường xảy ra, nên cô ấy để thím kia ngày ngày tới phòng làm việc trong bệnh viện của cô ta để chăm con, chăm trẻ trước mặt cô ta, cô ta tan làm thì trực tiếp đưa đứa bé về, thím kia có muốn làm gì cũng không dám.
Lý Di Giai và vợ Chu Hữu Tường là đồng nghiệp, nhìn thấy họ dẫn con xuất hiện, đương nhiên cô ấy cũng đứng dậy chào hỏi, vì thế còn một mình Bạch San San ngồi đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu, đeo mắt kính gọng vàng, khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt sau mắt kính vừa sâu hun hút, vừa đa tình, nói thực lòng, Bạch San San lớn tầm này rồi mà đây là lần đầu tiên cô ta gặp được người đàn ông đẹp trai như thế.
Khoảnh khắc đó, cô ta cảm thấy trái tim mình như không còn là của mình nữa.
Bạch San San hiếu kỳ hỏi: "Đồng chí, anh là đồng nghiệp của bên đằng trai hay bên đằng gái thế?"
Người đàn ông đẹp trai ngồi cạnh Bạch San San, lịch sự đáp lại: "Tôi là đồng nghiệp bên nam."
Bạch San San kinh ngạc trợn mắt: "Vậy đồng chí là giáo viên trong trường sao? Tôi cũng là giáo viên trong trường, sao tôi chưa từng gặp anh? Lẽ nào anh là giáo viên mới tới?"
"Tôi là giáo viên thể dục mới tới, khai giảng rồi mới chính thức tới trường báo danh." Lập Nhiên đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười nói.
Bạch San San do dự một lát, hiếu kỳ hổi: "Vậy thầy... thầy tên là gì? Tôi là giáo viên tiểu học, sau này chúng ta cũng là đồng nghiệp rồi, có tiện nói cho tôi biết tên thầy không?"
"Tôi là Lập Nhiên, Lập trong lập tức, nhiên trong tự nhiên." Lập Nhiên mỉm cười, dịu dàng nói.
"Tôi là Bạch San San, Bạch trong bạch tuyết, San San nghĩa là đến muộn, thầy Lập, rất vui được làm quen với thầy." Bạch San San duỗi tay về phía Lập Nhiên, nhìn anh ta với vẻ mặt mong đợi.
Anh ta cũng vừa tới bên này, chưa hiểu lắm về nơi đây, có thể làm quen đồng nghiệp mới cũng khá tốt.
Sau khi bữa trưa kết thúc, Bạch San San về nhà, anh ba không ở nhà, chỉ có một mình cô ta ở đó, thời gian nghỉ đông, ngày nào cô ta cũng ngủ tới khi mặt trời chiếu vào m.ô.n.g mới dậy, đói rồi thì ăn bừa chút gì đó, muốn ăn hoa quả thì đi vào vườn hái, cuộc sống lúc này của cô ta cực kỳ thoải mái.