Hầu hết đồ đạc trong quán trà đã không còn, có lẽ đã bị nhân viên quán trà bán đi từ lâu. Cũng tốt, như vậy Lý Trình Trình cũng bớt được phiền phức.
Lý Trình Trình thu dọn số đồ cũ còn sót lại trong quán trà vào hang động, rồi nói với Bạch Đại Sơn: "Về nhà thôi!"
Sau khi về nhà, Lý Trình Trình lập tức bắt đầu vẽ bản thiết kế cải tạo quán trà, sau đó sẽ giao cho cấp dưới của Hà Kiến Nghiệp sắp xếp. Chuyện thư viện đã giao cho cấp dưới của Trình Tuyết Dương, giờ chỉ còn cấp dưới của Hà Kiến Nghiệp không có việc gì làm, cả ngày nhàn nhã, sung sướng hơn cả cô chủ như cô.
Sáng chủ nhật, do hôm nay phải tiếp đãi Dương Chính Khí ở nhà nên từ sáng sớm hai người đã bắt đầu bận rộn, rửa sạch cắt nhỏ nguyên liệu rồi bắt đầu chế biến. Xong xuôi thì cất vào hang động để giữ nhiệt, đợi Dương Chính Khí đến là có thể ăn ngay, nếu không thức ăn nguội sẽ phải hâm nóng lại, hâm nóng nhiều lần sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.
Các món mặn đã chuẩn bị xong, chỉ còn lại vài món chay đơn giản. Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn xuất phát đến lò mổ đón Dương Chính Khí tới dùng cơm. Lý Hiểu Đồng cũng muốn đi, Lý Trình Trình bèn để cô bé ngồi lên xe ba bánh, sau đó ba người cùng nhau đi.
Ở nông thôn có một chỗ tốt là khi đến mùa xuân, bạn có thể nhìn thấy đủ loại màu sắc đẹp mắt, nhìn đâu cũng thấy màu hồng, trắng, xanh lá cây... , phong cảnh trên đường đi đẹp vô cùng.
Hơn nữa, làn gió xuân nhẹ nhàng phất qua gò má như bàn tay người mẹ đang nhẹ nhàng vuốt ve, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Lý Trình Trình không khỏi nheo mắt, ngẩng đầu lên, cảm nhận làn gió xuân miên man.
Bạch Đại Sơn quay đầu thấy Lý Trình Trình như vậy, không nhịn được nhếch môi cười.
Chuyện tốt đẹp nhất trên đời này e rằng chỉ có vậy thôi!
Đến trước cửa ra vào của lò mổ, Lý Trình Trình từ trên xe ba banh bước xuống, đi đến chốt bảo vệ, nói với ông Dương ở bên trong: "Chú Dương, trưa nay chú và chủ nhiệm Dương đến nhà chúng cháu ăn cơm nhé!"
Dương Chính Khí cùng tuổi với Lý Trình Trình. Lý Trình Trình gọi ông Dương là "ông", vậy thì phải gọi Dương Chính Khí là "chú", cho nên cô đổi lại gọi ông Dương là "chú". Tuổi của ông ấy lớn là do Dương Chính Khí là con út, không phải do thứ bậc cao.
Ông Dương khoát tay: "Chú không đi đâu. Người trẻ các cháu cùng nhau ăn cơm vui vẻ là được rồi, chú vào gọi Chính Khí cho cháu nhé! Hôm nay nó không có việc gì, vẫn luôn ở bên trong chờ các cháu đây!"
Ông Dương đi vào gọi Dương Chính Khí, rất nhanh hai người cùng nhau đi ra. Dương Chính Khí mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, nhìn qua cực kỳ già dặn, có khí chất, khiến người ta nhìn một cái là có thể nhận ra, hắn ta là một thanh niên thành đạt.
"Chủ nhiệm Dương." Bạch Đại Sơn biết vị đồng chí này chính là đồng chí cung cấp nguồn hàng cho Lý Trình Trình nên anh cố gắng đè nén những bực bội trong lòng, lịch sự chào hỏi.
Dương Chính Khí gật đầu với Bạch Đại Sơn, sau đó lại nhìn về phía Lý Trình Trình: "Bây giờ xuất phát à?"
"Đúng vậy, chúng tôi đi trước, anh đi sau theo chúng tôi." Lý Trình Trình gật đầu, rồi kéo Lý Hiểu Đồng lên xe ba bánh, sau khi ngồi xuống thì bảo Bạch Đại Sơn xuất phát.
Xe ba bánh đi trước, xe đạp đi sau, hai chiếc xe cứ như vậy hướng về phía thôn An Cư mà đi.
Dương Chính Khí vừa tiến vào thôn An Cư, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Bởi vì Bạch Đại Sơn là người trong thôn, mọi người ngày nào cũng có thể gặp nên họ đương nhiên không tò mò về anh. Còn Dương Chính Khí thì khác, hắn ta là một người lạ nhìn qua đã thấy rất xuất sắc.
Làm cho những cô gái trẻ và phụ nữ đều cảm thấy khấp khởi trong lòng.
Một số người thậm chí còn trực tiếp hỏi Lý Trình Trình: "Trình Trình, anh đồng nghiệp này bao nhiêu tuổi rồi? Đã kết hôn hay chưa? Có bạn gái không? Con gái tôi năm nay mười sáu tuổi, trong nhà đang muốn tìm người yêu cho nó. Tôi thấy bạn của cô rất phù hợp đấy!"
Lý Trình Trình nghe vậy thì bĩu môi với vẻ không còn gì để nói. Bây giờ nhà nào cũng kiếm được tiền nhờ cô, có nhà nào thực sự thiếu tiền? Có cần thiết phải đuổi cô con gái mười sáu tuổi ra ngoài như vậy không?
Nói cho cùng, vẫn là không thích con gái, mới mười sáu tuổi đã muốn đuổi con gái đi.
"Chị ơi, em đau bụng." Lý Hiểu Đồng biết Lý Trình Trình khó trả lời, bèn đứng dậy tiến đến ôm Lý Trình Trình, tìm đại cái cớ nào đó.
"Đau bụng à, sao lại đau bụng? Chúng ta về nhà uống chút nước ấm xem sao..." Dĩ nhiên Lý Trình Trình biết Lý Hiểu Đồng đang giúp mình giải vây. Cô bế Lý Hiểu Đồng lên, không để ý đến bà thím kia nữa.
Về đến nhà, sau khi đi vào sân, Lý Trình Trình vội vàng khóa cổng lại. Dương Chính Khí khó hiểu hỏi: "Trình Trình, cô làm gì vậy?"
"Có bà thím trong thôn nhìn trúng anh rồi, lát nữa nhất định sẽ dẫn con gái của bà ấy đến gặp anh. Tôi sớm nên nghĩ đến việc thân phận của anh là một miếng bánh ngon mới đúng. Tôi không nên mời anh đến nhà ăn cơm, đến khách sạn quốc doanh ăn còn an toàn hơn đến nhà ăn cơm." Lý Trình Trình bất lực nói.
Những người này cũng thật là quá trông mặt mà bắt hình dong.
"Không sao, tôi không quan tâm đến những chuyện này." Dương Chính Khí lắc đầu, có người dẫn cô gái đến trước mặt hắn ta thì hắn ta phải nhận sao?
Trên đời này không ai có thể ép buộc hắn ta làm bất cứ điều gì mà hắn ta không thích.
Lý Trình Trình mời Dương Chính Khí vào nhà chính, rót cho hắn ta một tách trà: "Chủ nhiệm Dương, anh ngồi chơi một lát, uống chén trà. Tôi còn vài món chay nữa, sẽ nhanh chóng làm xong ngay."
"Lúc ở riêng thì đừng gọi tôi là chủ nhiệm Dương nữa, gọi tôi là anh được rồi." Dương Chính Khí nói.
"Được, anh Chính Khí, vậy anh ngồi một lát, tôi đi dọn thức ăn." Lúc ở riêng nếu gọi là "chủ nhiệm Dương" quả thực rất dễ tiết lộ thân phận của Dương Chính Khí, đến lúc đó sẽ thu hút càng nhiều bà thím hơn đến làm phiền hắn ta.
Gọi là anh trai thì nghe có vẻ hơi buồn nôn, còn gọi anh Chính Khí vừa có vẻ không thân thiết lắm lại vừa lịch sự.
Lý Trình Trình bước vào bếp, bê từ trong hang động ra những món mặn đã nấu sẵn và giữ nóng trong hang, đặt từng đĩa một lên bàn ăn vuông trong nhà. Có món tôm hùm đất kho tàu, phá lấu, canh gà nấm, thịt kho tàu hầm măng, lươn kho, cá chạch ninh đậu phụ, món nào cũng là món chính!
Dương Chính Khí thấy vậy thì kinh ngạc đứng dậy, nói với vẻ hơi khó tin: "Trình Trình, hai người như vậy cũng thật là quá khách sáo, khiến hai người tốn kém rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tôm hùm đất, lươn, cá chạch đều là do chúng tôi tự bắt, không tốn tiền. Gà mái là do nhà nuôi, cũng không tốn tiền. Chỉ có món thịt này là mua, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Anh Chính Khí chỉ cần ăn là được rồi, không cần quan tâm những chuyện này." Lý Trình Trình đặt đĩa thức ăn mặn cuối cùng lên bàn, lại lấy ra vài chai rượu hỏi: "Anh Chính Khí, ở chỗ tôi có rượu Mao Đài, rượu Phần, rượu Tây Phượng, rượu Lô Châu Lão Diếu. Anh Chính Khí muốn uống loại rượu nào?"
Những chai rượu này đều là do Bạch Đại Sơn tìm những người đến lấy hàng đổi lấy, đổi được không ít phiếu rượu. Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn mua hết rượu. Ở thời điểm này, rượu Mao Đài chỉ có giá tám đồng bốn một chai. Nhưng đến vài chục năm sau, một chai rượu có thể bán được mấy chục ngàn thậm chí là cả trăm ngàn, cho nên hiện giờ Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn thu gom phiếu rượu, sau đó tích trữ rượu.
Đợi đến năm 1984. các loại phiếu dần dần được hủy bỏ, đến lúc đó mua rượu không cần phiếu rượu nữa, có thể tự mua một lô hàng về cất trữ.