Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 271

Bạch San San lớn lên được ba anh trai cưng chiều, tốt nghiệp trung học phổ thông, dù không học đại học nhưng hiện tại đã là giáo viên chính thức, có một nam sinh tốt tính như Cát Thiên Minh nhớ thương cô ta.

Về phần nguyên chủ, từ bé đến lớn giống như bị ngâm trong nước đắng, cho dù là mười tám tuổi cũng không biết cảm giác được người nhà thương nhớ là như thế nào. nguyên chủ và Bạch San San giống như trời và đất, không đúng, nguyên chủ thậm chí không phải là mặt đất, mà là bùn trong lòng đất.

Bạch San San mà mọi người đang nói đến hiện đang mua sắm tại hợp tác xã cung ứng.

Cô đến đây mua đồ ngay khi được trả lương, tiêu tiền hoang phí, hơn nữa cô ta còn có một người anh thứ ba rất giỏi giang, cô ta là người mà mọi người trong hợp tác xã cung ứng không ai không biết.

Dù cô ta đã cắt đứt với anh cả nhưng anh hai vẫn không cắt đứt với cô ta, trước đây có món ăn ngon nào trong nhà đều để cho cô ta, kết quả là cô ta có tiền mua đồ, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mua cái gì cho anh trai thứ hai của mình.

"Đồng chí, ở đây loại bút máy nào tốt nhất?" Bạch San San đi tới quầy hỏi.

"Cái bút tốt nhất mà chúng tôi có ở đây là chiếc bút Anh hùng một trăm." Nhân viên bán hàng mỉm cười nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cái gì? Một trăm? Cái này đắt quá? Loại bút máy gì mà phải mấy tháng lương mới mua được?" Bạch San San nghe vậy thì cô ta nhướn mày kinh ngạc. Tiền lương hàng tháng hiện tại của cô ta chỉ có ba mươi lăm tệ. Hơn nữa tiền lương tháng nào cũng hết, tất cả đều dùng để mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp, sao cô ta có thể có tiền mua một cây bút đắt tiền như vậy?

Người bán hàng nghiêm túc giải thích: "Không phải vậy đâu. Đồng chí hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi đang nói về Anh hùng một trăm, là kích cỡ của bút, giá mười tệ một chiếc."

"Vậy cho tôi một cái và một bình mực đen." Tuy rằng không phải một trăm, nhưng giá cả vẫn là khá đắt, cũng phải gần mười ngày lương! Nhưng đây là chuẩn bị quà cho anh ấy, làm sao có thể chuẩn bị quá rẻ tiền được?

Bạch San San lại dặn dò thêm: "Nhớ bọc đẹp cho tôi đấy nhé!"

Nhân viên bán hàng vừa đóng gói vừa nói: "Đồng chí, cô định tặng cây bút này cho bạn trai đúng không? Bạn trai của cô thật may mắn khi tìm được một người tốt như cô! Vốn dĩ tôi muốn giới thiệu cho đồng chí con trai nhà chúng tôi đấy. Không ngờ đồng chí đã có bạn trai rồi, tôi chỉ có thể bỏ cuộc thôi."

Sau khi Bạch San San trả tiền, nhân viên bán hàng đưa bút và lọ mực đã đóng gói xong cho Bạch San San, Bạch San San từ đầu đến cuối chưa bao giờ phủ nhận bất cứ điều gì, khiến mọi người đều cho rằng cô ta thật sự có bạn trai.

Trở lại nhà anh ba, Bạch San San đặt bút mực lên bàn trong phòng, sau đó ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khúc khích vì khuôn mặt tuấn tú của Lập Nhiên lại hiện lên trong đầu cô ta.

Cô ta đã lớn đến từng này, từ tiểu học đến cấp ba, tiếp xúc với rất nhiều chàng trai, nhưng cô ta chưa từng gặp một người đẹp trai như Lập Nhiên.

Đợi trời tối, Bạch San San cầm cây bút và mực đen mới mua đi đến ký túc xá của giáo viên tìm Lập Nhiên, khi nhìn thấy ánh sáng vàng ấm áp phát ra từ khe cửa của Lập Nhiên, Bạch San San không khỏi che miệng cười, xoay người nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng chạy tới cửa ký túc xá của Lập Nhiên, háo hức gõ cửa.

Bạch San San nhất định rất lo lắng, nếu đêm khuya có người nhìn thấy cô ta đi tìm đàn ông, sau này làm sao có mặt mũi để làm việc ở đây nữa?

Có công việc tốt như thế, cô ta không muốn bị người ta đẩy xuống đâu.

 

 

Lập Nhiên đang ngồi ở bàn đọc sách thì nghe thấy tiếng gõ cửa gấp, anh ta đánh dấu trang sách rồi đóng lại, sau đó đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Bạch San San đang đứng ngoài cửa thì anh ta cau mày nói: "Cô Bạch, sao cô lại đến đây?"

"Thầy Lập Nhiên, xin thầy nhanh cho tôi vào, nếu đứng ở bên ngoài bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ đồn đại chúng ta như thế nào!" Bạch San San giống như một con cá trạch trơn trượt, lập tức cúi xuống từ dưới cánh tay của Lập Nhiên đi vào, sau đó quay người nhìn Lập Nhiên, trong mắt đầy kiêu ngạo khiêu khích.

Lập Nhiên cảm thấy bất lực rồi đóng cửa lại, đúng như lời Bạch San San nói, nếu có người nhìn thấy, thật không biết ngày mai bọn họ sẽ đồn đại bọn họ như thế nào.

Có thể tìm được công việc tốt như thế này rất khó khăn, anh ta không muốn mất đi công việc này.

"Cô giáo Bạch muộn thế này đến tìm tôi là có việc gì vậy?" Lập Nhiên ngồi xuống mép giường, chỉ vào ghế ý bảo Bạch San San ngồi.

Dù sao cũng là giường của anh ta, để Bạch San San ngồi lên không đúng lắm.

Bạch San San từ sau lưng lấy bút và lọ mực ra, đưa cho Lập Nhiên, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Lập Nhiên, cái này tặng cho anh."

"Anh hùng một trăm, cây bút này không hề rẻ, tôi không thể nhận được thứ đắt tiền như vậy của cô được." Anh hơi kinh ngạc, không ngờ Bạch San San lại tặng cho anh một thứ đắt tiền như vậy.

Lập Nhiên chỉ là một người bình thường, hàng tháng đều phải gửi tiền về quê, cho nên một cây bút mười tệ đối với anh thật sự là quá đắt, bởi vì số tiền này đủ để gia đình anh sống rất lâu.

"Thầy Lập Nhiên, em đặc biệt chọn cái này cho anh, em có bút rồi, em không dùng được cây bút này, nếu thầy không nhận, chẳng phải sẽ rất lãng phí sao?" Bạch San San bĩu môi vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Lập Nhiên: "Thầy Lập Nhiên, em thật lòng muốn kết bạn với anh, nên anh hãy nhận đi! Cùng lắm thì sau này anh có thể giúp đỡ em nhiều hơn, cứ coi như một cuộc trao đổi giữa chúng ta thì sao?"

"Cái này... , vậy tôi sẽ nhận cây bút này theo yêu cầu của cô. Cảm ơn cô Bạch, sau này nếu có việc nặng thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm cho cô." Lập Nhiên nói.

Bạch San San lại gần, ánh mắt sáng ngời nhìn Lập Nhiên: "Thầy Lập Nhiên, anh thật tốt bụng."

Lập Nhiên bị ánh mắt thẳng thắn của Bạch San San làm cho xấu hổ, không được tự nhiên quay đầu đi, không đối mặt với Bạch San San, Bạch San San quay đầu lại nhìn thấy cuốn sách trên bàn, có chút buồn cười: "Hoàng tử bé? Anh đang xem Hoàng tử bé à?"

"Hoàng tử bé" là một truyện ngắn văn học thiếu nhi nổi tiếng được viết bởi nhà văn người Pháp Antoine de Saint-Exupéry vào năm 1942. Truyện được xuất bản lần đầu ở Pháp vào năm 1946 và ở Trung Quốc vào năm 1979.

Lập Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, bọn trẻ còn nhỏ, khó quản nên tôi đọc truyện, kể chuyện, dỗ dành bọn trẻ. Còn cô Bạch thì sao? Bình thường cô Bạch thích đọc sách gì?"

"Tôi đọc sách ở thư viện trường. Tôi đã đọc rất nhiều tác phẩm đối lập và rất nhiều tác phẩm của Lỗ Tấn. Tôi thích thơ hiện đại hơn. Tôi đã đọc hầu hết các tác phẩm của Lục Hiểu Mạn và Từ Chí Ma. Ngoài ra, tôi còn đọc rất nhiều tác phẩm nước ngoài. Tôi cũng đọc những tác phẩm nổi tiếng như Robinson Crusoe, Alice in Wonderland, Childhood, In the World, My University..."

Bạch San San ba năm cấp trung học phổ thông không học được gì, nhưng cô đọc không ít sách báo, chẳng qua đã quên gần hết nội dung rồi, nhưng cô có thể giả vờ hiểu biết trước mặt Lập Nhiên.

Bởi vì Lập Nhiên chưa bao giờ đọc nhiều sách nghe có vẻ rất cao cấp như thế.

 
Bình Luận (0)
Comment