Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 273

Bạch San San thẹn thùng cúi đầu xuống: "Có nghe thấy."

Anh ta lập tức xin lỗi: "Tôi xin lỗi, đã ảnh hưởng đến thanh danh của cô. Chuyện này chúng ta nên giải thích thế nào để giảm thiểu ảnh hưởng đây?"

Bạch San San kinh ngạc ngước mắt nhìn Lập Nhiên, sau đó cười nghịch ngợm: "Sao lại cần giải thích? Để chúng ta xác nhận tin đồn là thật đi, được không? Chẳng lẽ Lập Nhiên không vừa mắt tôi, cảm thấy tôi không xứng với anh? Cảm thấy tôi không đủ tư cách làm bạn gái của anh à?"

Gương mặt Lập Nhiên trở nên đỏ bừng, do dự nói: "San San, là tôi không xứng với cô. thật ra tôi đến từ một thôn miền núi nghèo khó ở Tây Bắc, điều kiện ở đó còn tệ hơn ở đây mấy chục lần."

Quê hương của Bạch San San tuy rằng cũng ở nông thôn, nhưng ở đó trồng lúa, năng suất cao hơn, dù sao cũng có thể no bụng, lại có nguồn nước dồi dào nên nguồn thủy sản cũng phong phú. Tuy rằng kém thành phố nhưng chắc chắn tốt hơn gấp trăm ngàn lần quê của anh.

Ngoài ra, anh ba của Bạch San San là một quân nhân vĩ đại, được trợ cấp hàng tháng, nhờ vào địa vị của Bạch lão tam, Bạch San San sau này sẽ có thể tìm được một người chồng có điều kiện rất tốt.

Cô ấy giống như mặt trăng trên bầu trời, anh sao có thể mơ ước được?

"Ai nói anh không xứng với tôi? Anh đến từ nông thôn thì tôi cũng đến từ nông thôn, tôi là giáo viên, anh cũng là giáo viên, chúng ta nhìn từ phương diện nào cũng rất xứng đôi!" Bạch San San chớp chớp đôi mắt to, ra vẻ không quan tâm.

Trái tim của Lập Nhiên dường như bị thứ gì đó đập mạnh vào: "San San..."

"Lập Nhiên, xem ra anh không thích tôi, cũng không thật sự cho rằng anh không xứng với tôi." Bạch San San vươn tay muốn lấy lại hộp cơm của mình, nhưng Lập Nhiên vội vàng đưa tay ra nắm chặt lại, không cho Bạch San San lấy lại hộp cơm.

"Được." Lập Nhiên nhẹ nhàng nói ra một chữ.

Bạch San San chớp chớp mắt, sau đó trên mặt nở nụ cười rạng rỡ,"Lập Nhiên, anh đồng ý xác nhận tin đồn bên ngoài với em đúng không? Vậy từ nay về sau em sẽ là bạn gái của anh, phải không?"

Lập Nhiên cúi đầu cẩn thận rửa sạch hộp cơm: "San San, anh ba của em sẽ đồng ý anh à?"

"Yên tâm, anh trai em rất yêu quý em, anh ấy sẽ ủng hộ bất cứ quyết định nào của em." Bạch San San cười vui vẻ, cuối cùng để một người con trai đẹp trai như vậy trở thành bạn trai của mình, sau này cô có thể trở thành người khiến mọi người ghen tị.

Lập Nhiên nhìn Bạch San San cười vui vẻ như vậy, không nhịn được cũng vui vẻ mỉm cười, lúc này Bạch San San giống như có ánh sáng chiếu vào trên mặt cô, đặc biệt xinh đẹp rạng ngời.

Trong hoàn cảnh như vậy, Bạch San San và Lập Nhiên bắt đầu mối thân thiết với nhau, hoàn toàn xác nhận sự thật rằng họ thực sự đang có quan hệ tình cảm.

Vào ngày này, tại nhà của con gái thứ hai của Ngô Tú Châu là Trịnh Thục Cầm, con trai út của bà ta, Trương Hoằng Tân và con dâu đang đòi ly hôn.

Tất nhiên là do Trương Hoằng Tân đơn phương đòi ly hôn, vợ của anh ta còn chưa đồng ý.

 

 

Trịnh Thục Cầm bất lực nói: "Ngưu Tiểu Phương, Hoằng Tân của chúng tôi không còn thích cô nữa. Cô vừa khóc vừa làm ầm ĩ lại dọa tự tử như thế này chỉ khiến nó ghét cô hơn và đẩy nó ngày càng xa hơn. Còn không bằng cô buông tay theo mong muốn của nó thì có khi nó còn thấy cảm ơn cô nữa."

"Mẹ, mẹ nói gì thế?" Nghe xong lời của Trịnh Thục Cầm, Ngưu Tiểu Phương trừng mắt nhìn bà ta, quên cả rơi nước mắt: "Mẹ, mẹ đồng ý Hoằng Tân ly hôn với con ư?"

Trịnh Thục Cầm gật đầu: "Tôi đồng ý! Hoằng Tân không còn thích cô nữa, nhưng cô vẫn muốn ở trong nhà chúng tôi. Nếu cứ kéo dài chuyện này thì thậm chí nó còn không muốn về nhà nữa. Chẳng phải tôi sẽ mất đứa con trai này hay sao? Vì lợi ích của con, tôi sẽ đồng ý! Tiểu Phương, đừng lo lắng, cho dù có ly hôn thì nhà họ Trương của chúng ta cũng sẽ không đối xử tệ với cô. Để Hoằng Tân bồi thường cho cô hai mươi đồng, hai đứa con gái cũng cho cô nuôi dưỡng, sau này nó sẽ không quấy rầy cô, càng không ép con gái phải nuôi nó khi về già nữa, được không?"

"Ngưu Tiểu Phương, nói thật, nhà họ Trương chúng tôi đối với cô đã rất tốt rồi, nếu như nhà người khác ly hôn, bọn họ sẽ trực tiếp đuổi hoặc đánh vợ đi, con cái cũng không được phép gặp mặt chứ đừng nói được nuôi. So với các cô ấy bị đối xử như thế thì cách cô được đối xử có phải tốt hơn rất nhiều không?"

Trịnh Thục Cầm đưa ra sắp xếp này vì bà ta sợ sau này nếu Trương Hoằng Tân cưới một người vợ giàu có và Ngưu Tiểu Phương quay lại gây rắc rối vì cảm thấy không công bằng nên hiện tại đối xử 'tốt' với cô ta. Sau này nếu đến gây sự, người khác sẽ thấy là cô ta vô cớ gây rối, bởi vì nhà họ Trương đối đãi với cô ta đủ tốt rồi.

"Hoằng Tân, anh cũng có ý này phải không?" Ngưu Tiểu Phương quay lại nhìn Trương Hoằng Tân, mong muốn biết câu trả lời của Trương Hoằng Tân.

Trương Hoằng Tân quay lưng lại với Ngưu Tiểu Phương và nói: "Đúng vậy, ý của mẹ tôi chính là ý của tôi."

Nhìn thấy Ngưu Tiểu Phương vừa khóc vừa làm ầm ĩ lại dọa tự tử và có hành động hung dữ, Trương Hoằng Tân cảm thấy mình bị mù, tại sao trước đây anh ta lại yêu một người như Ngưu Tiểu Phương?

Anh ta muốn ly hôn thì cô ta đồng ý đi không phải xong rồi à?

Cô ta có tư cách gì mà từ chối?

Ngưu Tiểu Phương cười khổ nói: "Được rồi, nếu muốn ly hôn thì hãy nhờ trưởng thôn viết văn bản cho chúng ta, hứa sẽ bồi thường cho tôi hai mươi đồng, hai cô con gái của tôi sẽ là của tôi, sau này cũng đừng dây dưa con gái để nuôi anh lúc tuổi già."

Ngưu Tiểu Phương bảo cô con gái bảy tuổi của mình ra ngoài và đi gọi trưởng thôn, khi trưởng thôn đến giúp họ viết đơn ly hôn và đóng dấu chính thức của thôn, Ngưu Tiểu Phương đã thu dọn đồ đạc của mình và mang theo hai đứa con nhỏ rời khỏi nhà họ Trương vô tình vô nghĩa này.

Dù mẹ chồng và chồng cô ta không nói rõ ràng nhưng cô ta hiểu Trương Hoằng Tân ly hôn với cô ta không phải vì anh ta không thích cô ta hay vì Trương Hoằng Tân chưa bao giờ thích cô ta mà là vì đã nhiều năm như vậy rồi cô ta không sinh được đứa con trai nào. .

Vân Mộng Hạ Vũ

Con gái lớn của cô ta năm nay bảy tuổi, con gái út mới năm tuổi, đã bao nhiêu năm sau khi sinh đứa con gái út, bụng của cô ta vẫn chưa phản ứng gì cả.

Có lẽ họ đã muốn thay thế cô ta từ lâu nhưng vì không có tiền nên trì hoãn đến hôm nay.

Sau khi Ngưu Tiểu Phương cùng hai cô con gái rời đi, Trịnh Thục Cầm vỗ vai Trương Hoằng Tân và nói: "Hoằng Tân, hai ngày nữa con hãy đến thôn An Cư để thăm Mai Nhu, thiết lập mối quan hệ tốt với bố mẹ chồng Mai Nhu và xem liệu có thể nhờ họ giúp con tìm một nữ đồng chí có điều kiện tốt ở thôn An Cư. Mẹ già này có thể sống ngày tháng tốt đẹp được không là nhờ hết vào con đấy Hoằng Tân."

Trương Hoằng Tân hưng phấn gật đầu: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm cho mẹ một cô con dâu giàu có, có thể hiếu thảo với mẹ thật tốt."

Nếu như Ngưu Tiểu Phương sinh con trai cho Trương gia, Trịnh Thục Cầm sẽ không nhẫn tâm yêu cầu con trai ly hôn với cô ta như vậy, chỉ vì bụng kém nên mãi cô ta mới không sinh được con trai dù đã nhiều năm rồi. Bây giờ đã ly hôn, Trương Hoằng Tân có thể tìm một cô vợ vừa có tiền lại sinh được con trai, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Vào ngày kết hôn thứ ba của Mai Nhu và Hoàng Văn Đống, họ trở về nhà mang theo những món quà do nhà họ Hoàng chuẩn bị.

 
Bình Luận (0)
Comment