Bởi vì bà ấy không muốn mọi người vì chuyện của mình mà làm phiền Lý Trình Trình. Sau khi tổ chức tiệc rượu, Quý Mộ Trình và Phong Tranh đã trở về thành phố Thượng Hòa. Gia đình nhà họ Quý còn rất nhiều chuyện đang chờ họ về xử lý!
Trình Tuyết Dương và hai bảo mẫu ở lại chăm sóc Lý Trình Trình. Trình Tuyết Dương ở nhà Lý Trình Trình, còn hai bảo mẫu được chia ra, một người ở nhà Bạch Vân Sơn, một người ở nhà Bạch Lâm Sơn. Việc Hà Uyển Xuân năm xưa đánh tráo Lý Trình Trình đã để lại cho Trình Tuyết Dương một bóng ma tâm lý rất lớn. Cho dù hai bảo mẫu này là do bà ấy đích thân tìm nhưng bà ấy cũng không dám lơ là. Việc chia hai người họ ra ở cũng là để Bạch Vân Sơn chú ý đến hành động của họ, tránh cho họ tụ tập lại mà tính toán điều gì.
Thậm chí Trình Tuyết Dương còn sắp xếp người của mình theo dõi hai bảo mẫu này ở bên ngoài. Nếu phát hiện họ trong thời gian nghỉ phép về quê có tiếp xúc với người ngoài, sẽ lập tức tiến hành điều tra, tuyệt đối không để bất kỳ ai làm hại Lý Trình Trình và Bạch Thiều Quang.
Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, Trình Tuyết Dương ở lại đây nửa tháng rồi cũng trở về thành phố Thượng Hòa.
Cuối tháng tám, các trường đại học bắt đầu khai giảng. Nhờ có sự tài trợ của Lý Trình Trình, các trường trung học cơ sở và tiểu học trực thuộc thị trấn Thần Quang đã nghênh đón một đợt cao điểm, trường nào cũng sắp chật kín người.
Lý Trình Trình nhờ Hoàng Tú Lan bảo họ đến trường phát sách vở, quần áo, đồ dùng học tập trước. Còn tiền tài trợ, do nhân viên của cô tự đi phát, đưa tiền cho người của trường, để họ chịu trách nhiệm phát. Lý Trình Trình không dám tự mình làm việc này. Dù sao cũng không quen biết, cô cũng không tin tưởng người ta được.
Trực thuộc thị trấn Thần Quang có tổng cộng mười một trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông. Việc phát tiền tài trợ diễn ra trong vài ngày cuối tháng, sáng một trường, chiều một trường, một ngày phát cho hai trường. Vào những ngày cuối tháng, sắp xếp hai người chuyên phụ trách phát tiền tài trợ cho học sinh.
Cũng sắp xếp một số người phụ trách việc này ở các thị trấn lân cận. Dù sao tiền của cô lấy ra để tài trợ cho học sinh đi học, cô cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu bảo cô lấy tiền ra giúp đỡ những người trưởng thành khỏe mạnh thì vẫn là thôi đi!
Người trưởng thành chỉ cần chịu khó một chút sẽ không c.h.ế.t đói được.
Lăng Nhược Tuyết, Lương Dư Âm và Trình Nhã đã bắt đầu học kỳ mới tại trường kỹ thuật ngành y. Quý Vinh đến thăm Lý Trình Trình và Bạch Thiều Quang, sau đó anh ấy hộ tống ba cô gái đến trường để nhập học. Anh ấy đưa họ đến cửa ký túc xá, đợi họ vào tường rồi mới quay người đi.
"Nhược Tuyết, Trình Nhã, phiền hai người giúp tôi mang đồ vào ký túc xá nhé. Tôi sẽ đến ngay." Lương Dư Âm đưa hành lý của mình cho Lăng Nhược Tuyết và Trình Nhã, rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Lúc cô ấy đến trước cổng trường thì không còn thấy bóng dáng Quý Vinh đâu nữa. Bây giờ anh ấy phải về huyện Môn Thông, vì vậy chắc chắn anh ấy đang đi đến bến xe.
Lương Dư Âm đuổi theo Quý Vinh cho đến khi đến con đường đối diện trường. Cô ấy thở dốc, nói một cách đứt quãng: "Anh... anh Vinh... Anh có thể cho tôi... vài phút được không?"
Quý Vinh nhìn Lương Dư Âm với vẻ bối rối và hỏi: "Cô muốn nói gì với tôi à?"
Lương Dư Âm đợi đến khi bản thân bình tĩnh lại một chút mới lấy hết can đảm hỏi: "Anh Vinh, anh chưa có người yêu chứ ạ?"
Quý Vinh lắc đầu: "Chưa, sao vậy?"
Mắt Lương Dư Âm sáng lên, cô ấy vội vàng nói: "Anh Vinh, tôi... tôi thích anh. Nếu anh chưa có người yêu, vậy thì anh có thể cân nhắc tôi không? Nhà tôi ở Tử Hương, bây giờ nhà tôi cũng đang cùng Lý Trình Trình kinh doanh hải sản sấy khô. Điều kiện nhà tôi bây giờ cũng tốt hơn nhiều, tôi cũng sẽ luôn cố gắng phấn đấu, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu."
Lương Dư Âm muốn nói với Quý Vinh rằng bản thân anh ấy cũng đang kinh doanh hải sản sấy khô. Anh ấy hiểu rõ mức độ lợi nhuận của mặt hàng này, vì vậy anh ấy sẽ biết nhà cô ấy hiện giờ đang kiếm được bao nhiêu tiền.
Mặc dù nhà họ Lương không thể sánh bằng gia tộc giàu có như nhà họ Quý, nhưng hiện tại nhà họ Lương cũng không hề kém cạnh.
Quý Vinh không suy nghĩ gì vội lắc đầu: "Xin lỗi cô, tôi đã có người mình thích rồi, vì vậy tôi không thể đón nhận tình cảm của cô. Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô, việc cô thích tôi cũng nói rõ tôi cũng có những ưu điểm đáng để yêu thích."
Lương Dư Âm nghe đến đây, con ngươi cũng run lên, hiển nhiên là cô ấy không tin vào lời nói này: "Anh Vinh, người anh thích không phải tôi sao? Mỗi tuần anh đều đến thăm chúng tôi, đưa chúng tôi đi ăn, đi dạo công viên, chẳng lẽ không phải là vì tôi ư? Sao anh có thể chỉ đến thăm Trình Nhã được, cho dù là anh em họ, cũng không thể thân thiết đến mức mỗi tuần phải gặp nhau chứ?"
"Không phải." Quý Vinh nhàn nhạt lắc đầu.
Lương Dư Âm run rẩy lùi lại hai bước: "Là vì Lăng Nhược Tuyết, đúng không? Anh thích Lăng Nhược Tuyết, cho nên mỗi tuần đều qua tìm chúng tôi, dẫn chúng tôi đi ăn, dẫn chúng tôi đi dạo công viên. Anh đều là vì Lăng Nhược Tuyết, đúng không?"
"Cô có thể hiểu như vậy." Quý Vinh gật đầu thừa nhận: "Lăng Nhược Tuyết và Trình Nhã đều không biết những chuyện này, cho nên cô đừng có bất kỳ ác ý nào với họ. Mời cô đi ăn nhiều lần như vậy, coi như là lòng biết ơn của tôi đối với cô, được không?"
Lương Dư Âm bất lực lên tiếng: "Anh Vinh, anh yên tâm đi! Tôi không phải là người có tam quan bất chính. Tôi thích anh bị anh từ chối, đây là chuyện giữa tôi và anh, tôi không thể trách lây sang người khác."
Hơn nữa, quả thật mỗi lần ba người họ gặp nhau, Quý Vinh đều không ít lần chi tiền cho họ. Anh ấy mời họ ăn cơm, mời họ uống nước ngọt, lúc ở công viên nếu gặp người bán đồ ăn vặt thì Quý Vinh cũng mua cho họ.
Khoảng thời gian này, cũng không ít lần Quý Vinh đã chi tiền cho ba người.
Có thể nói trong việc theo đuổi con gái, Quý Vinh thực sự rất hào phóng.
"Anh Vinh, vậy tôi không làm phiền anh nữa. Anh về đến nhà thì nghỉ ngơi sớm đi." Lương Dư Âm cười với Quý Vinh rồi xoay người đi về phía trường học. Tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng cô ấy cố gắng ép buộc bản thân mỉm cười đối mặt.
Bấy lâu nay, cô ấy theo Trình Nhã ăn không uống không, không biết đã chiếm bao nhiêu tiện nghi. Cô ấy có lý do gì để khó chịu chứ!
Lăng Nhược Tuyết và Trình Nhã đã dọn dẹp xong mọi thứ. Lăng Nhược Tuyết thấy Lương Dư Âm trở lại, bèn lo lắng hỏi: "Dư Âm, cô sao vậy?"
Trình Nhã không phải là người chủ động quan tâm đến người khác, cho nên Trình Nhã không thể nào nói ra những lời như vậy.
Lương Dư Âm lắc đầu: "Không sao, chỉ là tôi vừa gọi điện thoại về nhà, nói với họ tôi đã bình an đến trường, bảo họ đừng lo lắng cho tôi."
Lăng Nhược Tuyết gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối tháng tám, Hoàng Dĩ Đồng cũng đã hết ở cữ. Vào lúc chạng vạng tối, cô ta ôm Hoàng Mộng Đào đi dạo ở nơi mát mẻ, đến chỗ các thím trong thôn nói chuyện phiếm. Hoàng Dĩ Đồng nghe mọi người nói Lý Trình Trình sinh được một bé trai rất xinh xắn, tên cũng hay, trong lòng cô ta dấy lên một tia ghen tị.
Cô ta biết Lý Trình Trình đã sinh nhưng không biết là ngày nào. Lúc cô ta hỏi người trong nhà thì người trong nhà đều lấp lửng, không ai chịu nói thẳng với cô ta là Lý Trình Trình sinh con trai.