Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 305

Mặc dù bây giờ đã là tháng Giêng năm 1982. tuy không còn nhiều hạn chế như trước nhưng việc đi xa vẫn khá bất tiện.

Tuy nhiên, Lý Trình Trình sẽ không can thiệp vào việc của người khác, Lý An An không phải chị gái cô, Lý An An đã trưởng thành, phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.

***

Thời gian quay ngược trở lại ngày hai mươi tháng mười hai âm lịch.

Bạch San San nhìn thấy Lập Nhiên từ bưu điện đi ra, vội vàng tiến tới chào anh, quan tâm hỏi: "Anh đã gọi điện cho gia đình chưa? Gia đình anh nói thế nào?"

Nhìn thấy Lập Nhiên cau mày, Bạch San San lo lắng nói: "Lập Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Mẹ anh bị ngã từ trên núi cách đây không lâu, trẹo thắt lưng, bây giờ bà không thể làm gì được nữa, sắp đến Tết Nguyên đán rồi, họ đều mong anh có thể về nhà, càng hy vọng anh có thể đưa em về, ai cũng muốn gặp em một lần." Anh nhìn Bạch San San với vẻ mặt rối rắm.

"Vậy chúng ta cùng nhau trở về đi!" Bạch San San hưng phấn nói, cô rất muốn nhìn nơi Lập Nhiên sinh sống từ khi còn nhỏ!

"Nhưng..." Lập Nhiên do dự một chút, sau đó nói: "Anh ba của em hiện tại không có ở đây, anh cũng không có cách nào báo cáo với anh ấy được. Nếu anh đưa em về nhà mà không có sự đồng ý của anh ấy, anh ba của em nhất định sẽ không để chúng ta ở bên nhau."

"Việc của chúng ta tại sao phải cần sự đồng ý của anh ba? Em đồng ý việc của em là được, khi anh cả của em kết hôn, anh ấy không quan tâm đến ý kiến của em chút nào và cưới một chiếc giày rách mà em không thích, vậy thì tại sao em phải nghe lời họ? Nào, chúng ta hãy nhanh chóng quay lại thu dọn hành lý và đến ga xe lửa để mua vé ngay hôm nay, nếu không chúng ta không biết khi nào mới có thể để về nhà anh! Nhà anh xa quá..."

Dưới sự lôi kéo của Bạch San San, Lập Nhiên miễn cưỡng đồng ý đưa Bạch San San trở về quê hương ở Tây Bắc, điều kiện ở quê hương anh không tốt bằng vùng nông thôn ở đây, chứ đừng nói đến quê hương của Bạch San San, và anh không biết liệu Bạch San San có thể thích nghi được hay không.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy không thể thích nghi và không muốn ở bên anh ấy?

Lập Nhiên hơi lo lắng suy nghĩ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Bạch San San trở về nhà anh ba, cô lập tức lấy túi du lịch ra bắt đầu thu dọn đồ đạc, sợ không mang đủ đồ nên đến phòng Bạch Lâm Sơn lấy cái lớn hơn. Cuối cùng đồ đạc thu dọn xong đựng hết ba túi đồ lớn.

Quay đầu lại, cô nhìn thấy những cây ăn trái trong sân đã trĩu quả, không chút do dự, cô lấy một chiếc túi khác đi hái trái cây, định mang theo một ít rồi nhờ hàng xóm đi gửi qua bưu điện để gửi một ít cho cô ấy.

Cô muốn gia đình Lập Nhiên có thể ăn trái cây ngon như vậy.

Bạch San San đựng nó trong bao phân bón, mỗi bên hai bao xoài và dừa lớn, tổng cộng có bốn bao, cô gọi người hàng xóm đến nhờ anh ta gửi giúp, sau đó đưa cho anh ta mười tệ coi như tiền phí trả anh ta. người đàn ông tất nhiên vui vẻ đồng ý.

Sau khi người đàn ông mang đi hết bốn túi trái cây, Bạch San San mang theo mấy túi du lịch của mình đi gặp Lập Nhiên, vừa ra khỏi nhà thì nhìn thấy Lập Nhiên đang xách một chiếc túi du lịch đi đến đây.

Bạch San San hơi kinh ngạc,"Lập Nhiên, sao đồ của anh có một túi du lịch thôi? Về nhà không cần mang gì cho mọi người à?"

 

 

"Tất cả những gì anh gói ghém ở đây đều là đồ cho nhà, hơn nữa hàng tháng anh đều mua đồ gửi về nhà. Cách đây không lâu anh mới gửi một lần, có khi bây giờ mới vừa đến nhà ấy chứ. Cho nên lần này anh không mang theo nhiều đồ như vậy. Về phần nhu yếu phẩm hàng ngày, ở nhà anh có sẵn nên không cần mua, chỉ cần đến hợp tác xã cung ứng ở quê mua cho em mấy đồ dùng cần thiết là được." Lập Nhiên lấy ba chiếc túi du lịch từ tay Bạch San San, chỉ để lại cho Bạch San San một túi.

Sau đó, cả hai đến gặp hiệu trưởng để lấy giấy giới thiệu, không có giấy giới thiệu thì không thể đi tàu được.

Bạch Lâm Sơn đã dặn dò hiệu trưởng trước khi đi làm nhiệm vụ, vì vậy sau khi hiệu trưởng viết lá thư giới thiệu xong, ông ta lập tức viết lá thư thứ hai cho Bạch San San, sau đó cầm lấy lá thư giới thiệu và vội vàng rời đi.

Khi họ đến bên ngoài ga xe lửa, hiệu trưởng đưa lá thư giới thiệu cho một đồng chí và dặn dò: "Hãy nhớ giữ lá thư giới thiệu của Bạch San San cẩn thận. Đừng để cô ấy bị người khác lấy mất."

Bạch Lâm Sơn sợ Bạch San San sẽ đi theo Lập Nhiên mà không có sự đồng ý của anh mà đi theo Lập Nhiên luôn, anh ấy đã sắp xếp hai người đợi bên ngoài ga xe lửa mỗi ngày, tất nhiên, anh ấy không sắp xếp người ngăn cản Bạch San San, mà chỉ để bảo vệ Bạch San San.

Họ sẽ chỉ xuất hiện nếu sự an toàn tính mạng của Bạch San San bị đe dọa, nếu không họ sẽ không bao giờ xuất hiện.

Tuy rằng bọn họ không hiểu vì sao Bạch Lâm Sơn lại làm ra sự sắp xếp như vậy, nhưng Bạch Lâm Sơn cũng không có cách nào khác đành phải làm sắp xếp như thế, anh phải để Bạch San San tự mình đập vào tường thì cô ấy mới có thể quay đầu lại được.

Buộc họ phải xa nhau sẽ chỉ khiến cô ngày càng chìm sâu hơn, thậm chí cô có thể sẽ nhớ kỹ sự việc này và người này đến hết cuộc đời.

Lên tàu, hai người tìm được chỗ ngồi trong toa tàu đông đúc, đặt đồ đạc xuống, Bạch San San đi đến chỗ ngồi của cô nằm liệt luôn, trên tàu có quá nhiều người, suốt dọc đường chen đến thật sự rất mệt mỏi.

Trên xe cạnh Bạch Lâm San và Lập Nhiên, có hai người đàn ông ngồi cùng nhau, họ là người được Bạch Lâm Sơn trả tiền, nhưng họ không phải người xa lạ, mà là đồng nghiệp cũ của Bạch Lâm Sơn, chẳng qua đều là vì lý do khác nhau mà phải chủ động rời khỏi hoặc bị bắt rời khỏi quân đội.

Hiện tại có cơ hội kiếm tiền, Bạch Lâm Sơn tất nhiên nghĩ đến đồng nghiệp, đồng nghiệp cũ của anh cũng là đồng nghiệp!

"Khi đến thôn, chúng ta sẽ thuê một căn phòng cạnh nhà Lập Nhiên để có thể quan sát nhà Lập Nhiên rõ hơn", một nam đồng chí nói.

Một nam đồng chí khác gật đầu: "Đây là em gái của Lâm Sơn, chúng ta nhất định phải để mắt tới cô ấy, nếu cô ấy lạc mất, chúng ta cũng không thể giải thích với Lâm Sơn được. Nếu Lâm Sơn không quan tâm đến mối quan hệ cũ của mình, anh ấy sẽ không sắp xếp việc này cho chúng ta."

Sau năm ngày ngồi tàu xe mệt nhọc, cuối cùng cũng đến được ga xe lửa ở quê hương của Lập Nhiên, hai người bước ra khỏi ga với vẻ mặt mệt mỏi, tay xách một đống túi du lịch.

Lập Nhiên đưa tay vẫy một chiếc xe la, đặt túi du lịch của mình lên đó rồi đỡ Bạch San San ngồi lên.

Đây là lần đầu tiên Bạch San San đến một nơi xa như vậy, cô cảm giác như xương cốt trong người sắp rời ra từng mảnh, Lập Nhiên sợ cô sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách nên rất tâm lý, chăm sóc chu đáo để bồi thường cô.

Anh muốn Bạch San San bỏ qua khó khăn này vì lòng tốt của anh đối với cô, dù sao họ cũng không thường xuyên đi một chuyến tàu dài như vậy, một năm chỉ có một hai lần đi đi về về thôi.

Bạch San San ngẩng đầu nhìn bầu trời màu vàng, hơi khó hiểu,"Lập Nhiên, sao bầu trời nơi này có vẻ vàng như vậy?"

"Không phải lúc nào cũng như vậy đâu, có lẽ là do hôm nay có bão cát chăng?" Lập Nhiên nói.

Bạch San San gật đầu, không nói thêm gì nữa, bởi vì bây giờ cô thực sự mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

 
Bình Luận (0)
Comment