Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 307

Điều này cũng khiến Bạch San San cảm thấy có một khoảng cách cực lớn, tại sao vừa về đến nhà anh ta lại bỏ qua sự tồn tại của cô ta, chẳng lẽ trong lòng anh ta, người nhà của anh ta là quan trọng nhất?

Nhưng trong lòng cô ta, cô ta đặt anh lên hàng đầu, thậm chí cô ta không quan tâm đến người anh ba đã sắp xếp nhiều chuyện như vậy cho mình.

Nhìn thấy hai em gái của Lập Nhiên lấy đi tất cả những thứ tốt đẹp trong túi du lịch của cô ta, Bạch San San rất tức giận, cô ta thề rằng cô ta sẽ không bao giờ đến đây nữa, nếu sau này Lập Nhiên muốn quay lại đón năm mới cùng gia đình, vậy thì hãy để Lập Nhiên tự mình quay lại, dù thế nào cô ta cũng sẽ không đến đây nữa.

Bạch San San bước tới, nhặt từng thứ một đang vương vãi trên giường, nhét lại từng thứ vào túi du lịch, động tác của cô ta rất chậm rãi và nhẹ nhàng, khiến người khác không cảm nhận được cô ta sắp tức giận muốn nổ tung đến nơi.

Bạch San San cười nói: "Mỗi người lấy một cái là được rồi, còn lại cất vào trong túi, tránh bị chuột cắn hoặc côn trùng bò vào, chúng ta có thể từ từ mặc."

Hai cô gái ngượng ngùng cười: "Được!"

Bạch San San tiếp tục cười nói: "Các em có muốn chải tóc cho đẹp không? Người trong thành đều chải tóc rất đẹp, chị có thể tạo nhiều kiểu tóc."

Hai cô gái gật đầu liên tục.

Bạch San San từ trong túi du lịch lấy ra một chiếc lược cùng một chiếc dây buộc tóc xinh xắn, sau đó ngồi ở phía sau giúp bọn họ chải tóc cho từng người một, cô ta thật sự đang ở trong nhà người khác, không thể không cúi đầu xuống, nếu là ở nhà mình, cô ta đã mắng bọn họ từ lâu rồi, sao có thể dỗ dành bọn họ như thế này được!

Khi cô ta kết hôn với Lập Nhiên và mua nhà riêng ở thị trấn Nam Nguyệt, cô ta sẽ không bao giờ để những người thân nghèo đói này làm phiền họ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Bạch San San đói đến mức suýt chút nữa lấy bánh quy trong túi du lịch ra để lấp đầy bụng, bữa tối của gia đình Lập Nhiên vừa chuẩn bị xong, mẹ Lập Nhiên bưng một nồi đồ đen tới để lên bàn trên giường đất, ngượng ngùng cười nói: "San San, hoàn cảnh gia đình nhà chúng ta không tốt, cháu đừng để ý nhé!"

Trước tiên Bạch San San vẫn là nhìn Lập Nhiên, nghi hoặc hỏi: "Lập Nhiên, không phải anh đem hải sản khô mang về sao? Hơn nữa không phải mỗi tháng anh đều gửi hải sản khô về nhà à? Tại sao chỉ có một đĩa dưa chua?"

Cô ta nghĩ gia đình họ ít nhất cũng sẽ chuẩn bị một bát trứng tráng đường cho cô ta, bởi vì đây là cách nhà cô ta chiêu đãi khách khi đến nhà mình, nhưng nhà Lập Nhiên chẳng có gì cả, và họ cũng không coi trọng người đến thăm nhà lần đầu tiên là cô ta.

Mẹ Lập Nhiên cười nói: "Hải sản khô để dành đãi khách, ăn hết rồi sẽ không còn gì để chiêu đãi khách nữa."

Bạch San San cắn đũa, nghi hoặc hỏi: "Tôi không phải là khách sao? Tôi đến nhà lần đầu tiên thì không phải là khách sao? Không cần dùng đồ ngon chiêu đãi tôi à? Lập Nhiên, lần đầu tiên anh đến nhà anh ba em ăn cơm, anh ba em cũng bày một bàn đồ ăn chiêu đãi anh, anh còn nhớ không?"

 

 

Cho dù anh ba không thích Lập Nhiên và không đồng ý để họ đến với nhau, thì anh ba cũng không thiếu lễ phép!

Mẹ Lập Nhiên thấy hơi xấu hổ, bà không ngờ cô gái Bạch San San đến từ thành phố cũng không phải đơn giản mà lại hơi khó đối phó: "San San à, cháu là người yêu của Lập Nhiên nhà ta thì chính là người nhà ta rồi, không phải là khách nên tất nhiên không cần chiêu đãi San San giống như chiêu đãi khách rồi, vậy thì không phải khách sáo quá hay sao?"

"Ồ, tôi biết rồi." Bạch San San cực kỳ không vui: "Vậy khi về đến nhà tôi sẽ nói với anh ba, nếu sau này Lập Nhiên lại đến chơi, cũng không cần tiếp đãi Lập Nhiên giống như chiêu đãi khách. Cũng giống như nhà cô, chỉ cần dùng rau rừng, dưa chua và cám lúa mì để chiêu đãi Lập Nhiên là được rồi."

Nếu đối xử với cô ta như thế, thì cô ta cũng nên đối xử với anh ấy như cách cô ta bị đối xử!

Mẹ Lập Nhiên nghe vậy, lập tức lo lắng, vội vàng nói: "Hôm nay thực sự quá muộn rồi, bắt đầu từ ngày mai, cô hứa sẽ chiêu đãi cháu bằng đồ ăn ngon. Sau khi trở về con phải ở trước mặt anh ba của con nói tốt cho Lập Nhiên mới được!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch San San hừ lạnh một tiếng, lần đầu tiên đến chơi khi chưa kết hôn mà lại đối xử với cô ta như vậy rồi, nếu sau khi kết hôn mà đến chẳng phải sẽ càng không coi cô ta ra gì sao? Cô ta sẽ không bao giờ đến nữa.

Bánh bao hấp đen cứng ngắc, khó ăn, Bạch San San chỉ ăn một miếng thì không ăn nữa, may mắn là trong túi du lịch của cô ta mang theo rất nhiều đồ ăn, hai em gái của Lập Nhiên vừa bị một đống đồ đẹp che mắt nên chưa bới đến chỗ đồ ăn nên mới giữ được. Chờ buổi tối khi mọi người đã ngủ say cô ta sẽ lấy thứ gì đó ra ngoài ăn.

Cũng may trước đây anh ba đã nói cho cô ta biết, mỗi vùng miền có thói quen ăn uống khác nhau, cô ta sợ không quen với đồ ăn ở đây nên đã mang rất nhiều đồ ăn tới đây.

Ban đêm, đúng như lời Bạch Lâm Sơn nói, cả nhà đều ngủ trên một chiếc giường đất lớn, Bạch San San rất khó chịu, may mắn thay, bên phải của cô ta là vách tường hầm trú ẩn, Lập Nhiên ở bên trái, nếu là người khác thì xấu hổ c.h.ế.t mất.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cả gia đình Lập Nhiên đang ngồi trong kho chứa củi, trên chiếc bàn nhỏ ở giữa thắp một ngọn nến, chiếu sáng cả kho chứa củi, mọi người đều đang hồi hộp và háo hức chờ đợi.

Mẹ Lập Nhiên bưng tới một đĩa thịt xông khói óng ả, có mấy người nóng lòng muốn dùng tay mà ăn, Bạch San San lấy miếng thịt xông khói này từ nhà anh ba của cô ta, nhưng cô ta không ngờ rằng thậm chí bản thân còn không ăn được một miếng nào.

Mẹ Lập Nhiên vừa ăn vừa nói: "Mẹ nhìn ra được, Bạch San San này cũng không phải đơn giản, nếu một mình con căn bản không phải là đối thủ của cô ấy. Lập Nhiên, năm sau con quay lại làm việc một mình, Bạch San Sơn hãy để lại đây, mẹ sẽ giúp con huấn luyện cô ấy thật tốt."

Lập Nhiên vội vàng lắc đầu: "Mẹ, không được, anh ba của cô ấy nhất định sẽ điều động quân đội mang Bạch San San về. Nếu mẹ giữ cô ấy ở đây thì mọi người sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu."

"Con có muốn cưới cô ấy không? Con có muốn dựa vào cô ấy để đạt được thành công không?" Mẹ Lập Nhiên hung dữ trừng mắt nhìn Lập Nhiên: "Với điều kiện mà gia đình chúng ta có, chỉ có Bạch San San mù quáng mới để mắt đến con, bây giờ biết hoàn cảnh gia đình chúng ta, cô ấy đi về nhất định sẽ không quay lại, con quay về làm việc trước, để cô ấy ở đây thêm mười ngày nửa tháng nữa, mẹ giúp con dạy dỗ cô ấy trước, sau đó mới để cô ấy quay trở về. Điều kiện của gia đình của cô ấy tốt như vậy, con cho rằng mẹ thực sự dám giữ cô ấy trong nhà của chúng ta sao? Mẹ chỉ muốn cô ấy ở lại với chúng ta thêm vài ngày nữa để bồi dưỡng tình cảm với mọi người trong gia đình. Người khác có thể nói mẹ làm gì không phải à?"

Nếu thực sự để Bạch San San ở lại trong nhà mình, mẹ Lập Nhiên sẽ không dám làm, anh ba cô ta nhất định sẽ tìm cô ta trở về nếu biết em mình ở đây, bà ta chỉ muốn Bạch San San ở lại thêm vài ngày nữa, rồi sau đó sẽ tự nguyện ở lại đây.

Chỉ cần Bạch San San tự mình tình nguyện, anh ba của cô ta cũng sẽ không nói gì chứ đừng nói là dùng vũ lực đưa người đi, hơn nữa, để em gái mình có cuộc sống tốt đẹp hơn, anh ba của cô ta cũng sẽ cung cấp tiền và đồ tốt để giúp đỡ em gái mình và khi đó gia đình họ sẽ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

 
Bình Luận (0)
Comment