Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 309

Vệ Phi cầm tiền vui vẻ rời đi.

Ánh mắt của Lâm Lệ Liên tối sầm lại, bà ta nói với quản gia: "Người này không thể giữ lại được."

Chỉ là một kẻ lang thang vô công rồi nghề mà dám uy h.i.ế.p mình, chắc là hắn đang ảo tưởng về thân phận của mình rồi đấy!

Quản gia gật đầu: "Vâng lão phu nhân, tôi đã rõ!"

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến Tết nguyên đán, Lý Trình Trình và Bạch Thiều Quang đều nhận được rất nhiều lì xì, cụ thể bao nhiêu thì Lý Trình Trình chưa đếm. Đợi đến khi về phòng, cô nhét hết vào hang động, định bụng về nhà mới lấy ra đếm sau.

Vì Lý Trình Trình định mở hàng vào mùng bảy tháng giêng âm lịch nên cô sẽ xuất phát vào sáng ngày mùng năm. Tối mùng 4, Lý Trình Trình và Trình Tuyết Dương ngồi nói chuyện với nhau, Lý Trình Trình nói: "Bà nội, đợi qua tết con sẽ trồng thêm các loại hoa quả khác, con đã gửi mấy hạt giống qua đây, đến lúc đó bà sắp xếp quản gia trồng giúp con nhé. Con đã vẽ sẵn bản vẽ mẫu rồi, mọi người trồng theo vị trí mà con đã vẽ là được."

Lý Trình Trình lấy một bản vẽ ra đưa cho Trình Tuyết Dương: "Phiền bà nội rồi."

"Trình Trình, sao con cứ khách sáo với bà thế? So với những gì mà con đã làm cho gia đình mình thì đây chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng nhắc mà thôi!" Nếu không có Lý Trình Trình thì sao bà ấy có thể thoát khỏi sự hãm hại của Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn, sao có thể tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc như thế này được?

Dù cuộc sống vẫn có những lúc thăng trầm nhưng so với kiếp trước thì kiếp này bà ấy thực sự hạnh phúc hơn gấp nghìn lần. Bà ấy không phải xa gia đình, không phải xa những người mình yêu thương, ngược lại còn có thêm một cô cháu gái, có một gia sản khổng lồ, có ai mà không ghen tỵ cơ chứ?

Hà Uyển Xuân và Lâm Lệ Liên đố kỵ với bà ấy muốn c.h.ế.t nhưng không làm gì được.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn muốn mang con về cùng, Trình Tuyết Dương, Quý Hạc Minh, Quý Mộ Trình và Phong Tranh không nỡ vì dù sao đó cũng là con cháu ruột trong nhà, còn hai đứa trẻ kia thì chỉ là con nuôi thôi. Phong Tranh thực sự rất muốn Lý Trình Trình để đứa nhỏ ở lại để mỗi ngày họ được chăm cháu nhưng giờ đứa nhỏ mới được sáu tháng tuổi, không thể rời khỏi mẹ, nếu không sẽ gây ra những hậu quả không tốt cho sự phát triển của bé.

Tối đến, Trình Tuyết Dương ngồi trên giường xem qua cuốn sách cổ về trận pháp. Hạ Uyển Xuân và Lâm Lệ Liên vẫn chưa c.h.ế.t nên bà ấy không thể yên lòng được. Bà ấy nhất định phải nghiên cứu thật kỹ những trận pháp này rồi xử lý triệt để hai người phụ nữ nguy hiểm đó.

Thực ra Trình Tuyết Dương cũng thấy hơi bế tắc vì mỗi người đều có một số mệnh riêng, bà ấy không thể một mình bảo vệ nhà họ Quý và nhà họ Trình được nên thẳng thắn đối mặt với mọi chuyện.

Sống hay c.h.ế.t đều là chuyện của con cháu trong nhà, không liên quan gì đến bà ấy cả. Bà ấy không nên đặt hết trách nhiệm lên đầu mình, chỉ là bà ấy chưa hiểu thấu được chuyện này mà thôi.

Đêm đến, Trình Tuyết Dương thấy hình ảnh mình nằm liệt trên giường bị Lý Minh Sơn tra tấn thì hận đến mức hai mắt đỏ ngầu, bà hét lên trong cơn mơ: "Hà Uyển Xuân, Lý Minh Sơn, tôi muốn g.i.ế.c các người, tôi muốn g.i.ế.c các người..."

Quý Hạc Minh bị đánh thức thì lo lắng gọi Trình Tuyết Dương: "Tuyết Dương, Tuyết Dương..."

Đột nhiên Trình Tuyết Dương choàng tỉnh, nhìn thấy trần nhà quen thuộc thì thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác vừa rồi thực sự quá chân thật, như thể bản thân bà vừa tự mình trải qua vậy.

Nghĩ đến những đau khổ đó đều là do Hà Uyển Xuân gây ra cho mình, trong mắt Trình Tuyết Dương thoáng qua vẻ hận thù. Sau đó bà ấy trừng mắt nhìn qua Quý Hạc Minh, nếu không phải do ông ấy quá nhớ thương thì sao mình phải chịu nhiều đau khổ như thế chứ?

Tại sao không có ai nhớ thương lo lắng cho mình như vậy?

 

 

Sáng mùng năm Tết, vốn là Trình Tuyết Dương muốn để tài xế đưa đoàn người Lý Trình Trình đến thẳng thôn An Cư nhưng Lý Trình Trình từ chối. Cô không muốn lần nào cũng làm phiền Trình Tuyết Dương như thế, có xe bus, tàu hoả nhiều mà, họ cũng không sang trọng đến nỗi chỉ có thể đi ô tô.

Chỉ cần có thể đến nơi cần đến thì đi xe nào cũng được.

Thượng Hoà là một thành phố lớn, tàu ga nhiều vô kể, không giống dưới quê họ, một ngày chỉ có hai chuyến xe vào buổi sáng và buổi trưa. Sau khi ăn sáng ở chỗ Trình Tuyết Dương, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn Bạch Thiều Quang và Lý Hiểu Đồng rời khỏi đó.

Lý Hiểu Đồng lưu luyến vẫy tay với Quý Bằng: "Anh Hiểu Quân, nghỉ hè anh nhất định phải sang chơi với em đó. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau nướng ve sầu, cùng đi bắt ốc ngoài đồng nhé."

Quý Bằng cũng vẫy tay với Lý Hiểu Đồng: "Ừ, anh nhất định sẽ đến."

Lý Trình Trình cũng nói với mọi người: "Mọi người về đi, không cần tiễn nữa đâu. Có thời gian con lại qua đây thăm cả nhà."

Thăm người thân thực sự rất phiền toái, Lý Trình Trình thà ở lì trong nhà cũng không muốn đi thăm họ hàng. Nhưng đây không phải họ hàng bình thường mà là người thân ruột thịt của cô, mà cô thì rất yêu quý họ nên dù thế nào thì một năm cô cũng phải về thăm họ hai lần.

Lý do chủ yếu là vì ở thời đại này giao thông rất bất tiện, đi xe thực sự rất lâu, nếu có máy bay hoặc đường sắt cao tốc, thậm chí là tàu hỏa chạy thẳng thì việc đi lại sẽ thuận tiện và bớt rắc rối hơn rất nhiều.

Sau này khi có đường sắt cao tốc thì đi lại chỉ mất chưa đầy bốn tiếng, nếu đi bằng máy bay thì chỉ mất một tiếng rưỡi.

Cũng không biết đến khi nào mới có đường sắt cao tốc và đường hàng không nữa.

Hơn một ngày đi đi lại lại, cuối cùng họ cũng đến được bến xe ở thị trấn Thần Quang. Sau khi xuống xe, Lý Trình Trình cảm thấy chân mình sắp nhũn ra rồi. Giao thông ở thời đại này thực sự quá tệ, xóc đến đáng sợ, dù ngồi xe nào thì cảm giác cũng kinh khủng vô cùng.

Bạch Đại Sơn vẫy một chiếc xe ba bánh lại rồi cả nhà quay về thôn An Cư.

Khi về gần đến cổng thôn, họ thấy một con đường xi măng rộng hai mét xen lẫn những viên đá nhỏ, loại mặt đường này khi gặp nước sẽ bớt trơn hơn.

Lý Trình Trình cảm khái: "Không ngờ trưởng thôn Cố làm việc hiệu quả thế, chúng ta mới đi hơn mười ngày mà ông ấy đã sắp xếp được người sửa đường rồi."

Lý Trình Trình không quyên góp tiền mặt để tu sửa đường trong thôn vì cô sợ sẽ có người biển thủ, thế nên cô mua xi măng để quyên góp. Ở thời đại này thì có lẽ xi măng là vật liệu làm đường đắt nhất rồi. Sau khi đề cập kế hoạch tu sửa đường với trưởng thôn Cố thì Lý Trình Trình đã mua rất nhiều xi măng về để trong nhà, xem ra trưởng thôn Cố đã tìm Bạch Vân Sơn để lấy xi măng rồi.

"Chắc ông ấy sợ vợ đổi ý, dẫu sao đối với thôn dân mà nói thì đây cũng là chuyện tốt mà." Bạch Đại Sơn ôm Bạch Thiều Quang cười mà nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì không biết con đường này được tu sửa từ bao giờ, cũng không rõ hiện giờ xe cộ đã được đi qua con đường này chưa nên họ bảo xe ba bánh dừng lại rồi đi bộ theo đường ruộng về nhà. Giờ đang là mùa đông nên ngoài đồng không có nước, bùn đất rất khô nên không sợ bẩn giày.

Về đến nhà thấy nhà cửa sạch sẽ gọn gàng nên họ biết là Bạch Vân Sơn và Hoàng Tú Lan đã qua dọn dẹp. Trước khi cả nhà rời đi, Lý Trình Trình đã cho cô bảo mẫu tạm nghỉ việc, bảo cô bảo mẫu là mồng tám bắt đầu quay lại làm, tức là ngày mai.

Thấy cả gia đình anh chị về thì Bạch Vân Sơn và Hoàng Tú Lan chạy qua, Hoàng Tú Lan ôm Bạch Thiều Quang vào lòng, vô cùng xúc động: "Nhóc này cao lên không ít nhỉ, bế đầm tay hơn trước nhiều rồi."

 
Bình Luận (0)
Comment