Lý Bình Bình là cháu trai Lý Minh Sơn, anh ta là hạng người gì, Lưu Như Chân còn không hiểu sao.
Trước kia cuộc sống khổ như thế, cơm không đủ no, Lý Minh Sơn còn ở bên ngoài vụng trộm, trong nhà có bao nhiêu đứa con rồi còn muốn sinh thêm ở bên ngoài, bây giờ có tiền như vậy rồi, cuộc sống tốt đẹp thế này, sao Lý Bình Bình có thể để bản thân chịu thiệt.
Lưu Như Chân không túm được chứng cứ, không dễ làm loạn, lại thêm cô ta cần dựa vào Lý Bình Bình để có cuộc sống tốt đẹp, đứa bé sắp ra đời rồi, còn cần Lý Bình Bình nuôi, cô ta không thể quậy ầm lên.
Sau đó Ngô Tú Châu sắp xếp chị em họ qua đây, bây giờ có người chăm sóc Lưu Như Chân rồi, Mạnh Thanh Thanh cũng không tìm người chăm Lưu Như Chân nữa, thậm chí bà ta cũng chẳng qua đây, ra ở riêng mà như cắt đứt quan hệ.
Không thăm con trai, con dâu, chẳng lẽ cháu trai cũng không cần nữa sao?
Lẽ nào trong bụng cô ta không phải cháu của bà ta à?
Bây giờ Lưu Như Chân cũng rất oán hận Mạnh Thanh Thanh.
Ở nhà Tôn Tố Mai, Bạch San San nói với Tôn Tố Mai về chuyện trong nhà, nói chuyện của Triệu Quyên Quyên xong, Bạch San San mới đi vào mục đích hôm nay tìm bà ta: "Thím Tố Mai, chúng cháu mới kết hôn, sau này còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền, anh hai cháu nói tiền của anh cháu phải để tháng sau mới chuyển tới được, vì thế phiền dì cho cháu mượn năm trăm đồng trước có được không? Tháng sau anh hai cháu trả giúp cháu, đây là giấy vay anh hai cháu viết, anh cháu nói đến lúc đó mọi người đi tìm anh ấy là được."
Tôn Tố Mai nhận giấy vay Bạch San San đưa qua, xác nhận từng chữ bên trên xong sau đó mới đi lấy năm trăm đồng cho Bạch San San.
Bạch San San đứng lên, nhận tiền rồi liên tục cảm ơn: "Thím Tôn Mai, cảm ơn thím, đúng là phải cảm ơn thím quá, tháng sau thím nhớ cầm giấy nợ đi tìm anh hai cháu nhé."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở dĩ tìm anh hai chứ không phải tìm anh cả là vì anh cả đã cắt đứt quan hệ với cô ta, anh cả sẽ không thừa nhận giấy vay nợ này.
"Nhân phẩm của anh hai cháu, mọi người đều hiểu rõ, nó sẽ không chạy rồi không thừa nhận, tiền này cháu cứ yên tâm lấy dùng đi! Một mình cháu ở bên ngoài cũng rất vất vả, sau này còn sinh con dưỡng cái, nhất định phải chăm sóc sức khỏe cẩn thận, hiểu chưa hả?" Tôn Tố Mai nhẹ nhàng vỗ vai Bạch San San, nghiêm túc nói.
Sau đó Bạch San San dùng cùng một cách mượn tiền của hai mươi hộ trong thôn, tổng cộng vay được hơn mười nghìn đồng, mọi người đều nể mặt Bạch Vân Sơn và Bạch Đại Sơn nên không nghĩ nhiều, thấy Bạch San San cầm giấy vay nợ ra, họ trực tiếp đưa tiền cho Bạch San San.
Bạch San San cũng không thể tin nổi, bản thân không cần tốn công sức đã trở thành hộ chục nghìn, có điều Bạch San San không nói chuyện này cho Chu Hữu Tường biết, cô ta ở cùng Chu Hữu Tường cũng chẳng phải vì yêu thương anh ta.
Chu Hữu Tường có hai đứa con trai với vợ trước, tháng nào cũng phải gửi nửa tiền lương cho họ, nếu để Chu Hữu Tường biết cô ta tự nhiên có nhiều tiền thế, không biết anh ta có đòi một ít cho hai đứa con trai của mình không!
Cô ta sắp sinh rồi, cô ta có con cửa mình, tại sao cô ta phải lấy tiền nuôi con của người khác?
Sáng sớm hôm sau Bạch San San và Chu Hữu Tường rời đi, Bạch San San còn muốn ở lại vài ngày để giày vò Lý Trình Trình và chị dâu thứ nhưng lại sợ người vay tiền phản ứng lại, tìm anh hai giằng co, vậy chẳng phải lộ tẩy rồi sao?
Cho nên mang tiền chạy trước vẫn tốt hơn.
Bạch San San và Chu Hữu Tường rời đi, Bạch Vân Sơn trực tiếp khóa cửa phòng Bạch San San lại, trừ dăm ba ngày lại tới quét dọn ra, bình thường cậu ta sẽ không đến đây, càng không ở lại nơi này.
Chạng vạng hôm đó, Hoàng Tú Lan, Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng, Điền Khả Khả, Hoàng Tú Tuệ đang ở bên sông chơi, mùa hè nước rất nông, chỉ khoảng mười mấy centimet, mọi người đứng nước cũng chỉ ngập mắt cá chân.
Mọi người khom lưng, ngồi xổm bới đá tìm tôm nhỏ, cua nhỏ, đột nhiên nghe thấy có người gọi "này", Lý Trình Trình cảm thấy giọng hơi quen tai nên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Hạ Tinh từ sườn dốc đi tới.
"Đồng chí, cô gọi ai thế?" Lý Trình Trình khó hiểu hỏi.
Đêm đó cô giúp Hạ Hạ Tinh xong cũng không nói tên mình, hơn nữa lúc đó cô mặc đồ đàn ông nên Hạ Hạ Tinh không nhận ra cô cũng bình thường, dù sao cô cũng không để lộ gì cả.
Hạ Hạ Tinh tới bờ sông, tò mò đánh giá Lý Trình Trình: "Tôi cảm thấy cô hơi quen mắt."
"Vậy sao?" Lý Trình Trình giả vờ tò mò, cô cảm thấy hiếu kỳ hơn, cô ấy cũng không thể nhận ra "đồng chí nam" giúp mình tối đó là cô được: "Tôi cũng cảm thấy cô khá quen mắt, trong thôn đồn có cô gái bên ngoài đang hẹn hò với Trịnh Khải Trạch, người họ nói là cô phải không?"
Nghe tới đây, Hạ Hạ Tinh khó tin trừng mắt: "Tôi không hẹn hò với Trịnh Khải Trạch, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng trò chuyện trong lúc học nhạc cụ thôi."
"Nếu như không hẹn hò thì cô mau làm sáng tỏ đi, kẻo người trong nhà Trịnh Khải Trạch tưởng thật, kéo cô gả cho anh ta." Lý Trình Trình vẫy tay với Hạ Hạ Tinh: "Cô lại gần đây chút, tôi nói cho cô nghe một bí mật."
Hạ Hạ Tinh đang tức giận vì lời đồn, cô ấy ghé tai lại gần Lý Trình Trình, Lý Trình Trình thì thầm: "Bà nội Trịnh Khải Trạch là con hồ ly tinh của ông nội tôi, ba Trịnh Khải Trạch là con riêng của ông nội tôi với bà ta, trước kia bà nội Trịnh Khải Trạch dẫn theo họ tới nhà ông bà nội kia của tôi đập đồ đạc, còn muốn đuổi bà nội, chú bác, thím, anh chị em họ của tôi đi, muốn chiến nhà cửa, người ta bảo rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột con đào hang, vì thế tôi cảm thấy anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Không cẩn thận lời đồn bên ngoài đều do anh ta cố ý truyền ra để ép cô gả cho anh ta đấy, vì thế chuyện này phải nhân lúc còn sớm giải quyết cho mau, không thể chậm trễ, nếu không sẽ bất lợi cho cô."
"Cảm ơn cô nhé, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này." Đến nông thôn tránh phiền phức, không ngờ tới lại gặp phải phiền phức mới, sao cô ấy đen đủi thế không biết! Toàn gặp phải cặn bã.
Hạ Hạ Tinh cũng không có tâm tư làm quen Lý Trình Trình, cô ấy trực tiếp xoay người rời đi, nếu mà không xử lý chuyện này nhanh, có lẽ mấy ngày nữa, Trịnh Khải Trạch sẽ nói với mọi người cô ấy là vợ anh ta mất.
Hai tay Lý Hiểu Đồng cầm con tôm sống tới trước mặt Lý Trình Trình: "Chị Trình Trình, chị nhìn này, em bắt được một con tôm."
"Hiểu Đồng giỏi quá, cố lên nha, bắt thêm mấy con, bắt đủ đồ tối nay ăn." Lý Trình Trình sờ b.í.m tóc mềm mại của Lý Hiểu Đồng, sau đó lấy mẹt ra cúi người dán lên tảng đá rồi đi về phía trước.
Dùng cách này để bắt tôm sông có thể nhanh hơn một chút, ít nhất trong một cái mẹt có thể có đến mấy con, bắt từ từ thực sự quá chậm.
Mọi người bắt một lúc lâu mới gom đủ một bữa, Lý Trình Trình chia số tôm sông ra làm ba phần cho Hoàng Tú Lan, Hoàng Tú Tuệ và mình để mọi người có thể nếm chút đồ lạ.