Tay Lý Trình Trình toàn là gia vị tôm hùm đất, cô cười nói: "Được rồi, được rồi, chị biết rồi, có điều mấy lời này em đừng nói trước mặt cha em với anh Hiểu Quân của em, nếu không chắc chắn họ sẽ ghen tị, họ sẽ cảm thấy trong lòng em họ không phải người xếp thứ nhất, chắc chắn em không thích họ."
Lý Hiểu Đồng với Lý Trình Trình nhất định là kiểu chim non mới nở.
Người đầu tiên cô bé nhìn thấy là Lý Trình Trình nên cô bé nhận Lý Trình Trình luôn.
Chạng vạng hôm sau, Lý Hiểu Đồng từ thư viện quay về, quả nhiên nhìn thấy hai người Quý Bằng và Quý Khiết trong phòng khách uống trà, nghỉ ngơi, cô bé kích động lao vào lòng Quý Bằng, hưng phấn không thôi: "Anh Hiểu Quân, cuối cùng anh cũng tới rồi, em còn tưởng năm nay anh không tới chứ."
Quý Bằng mười một tuổi, cao hơn mét sáu một chút, dáng người cân đối, mặt mũi sáng sủa, nhìn qua là một chàng đẹp trai.
Quý Bằng kéo Lý Hiểu Đồng ra khỏi lòng mình, đưa quà cho cô bé: "Hiểu Đồng, anh không thể tới đây, em có thể đợi đến Tết, cùng chị Trình Trình qua chỗ anh mà! Hoặc là anh sẽ sắp xếp xe qua đón em đi cũng được."
Lý Hiểu Đồng nhận lấy cái hộp, nhìn thấy chiếc váy hồng nhạt bên trong, cô bé vui lắm: "Chiếc váy này đẹp quá, giống như váy tiên nữ mặc, không đúng, hình như tiên nữ mặc váy màu trắng..."
Thấy Lý Hiểu Đồng sắp nhớ lại phim tiên hiệp cổ trang với phong cách quần áo để tang kiếp trước từng xem, Lý Trình Trình vội nói: "Hiểu Đồng, nếu đã là váy tiên nữ mặc thì em mau đi thử đi, xem xem em mặc lên rồi có thể biến thành tiên nữ không."
Lý Hiểu Đồng hưng phấn chạy về phòng, mặc chiếc váy hồng lên rồi lại đi ra, ngại ngùng hỏi: "Có đẹp không ạ?"
Chiếc váy sa màu hồng nhìn chất liệu không khác màn chống muỗi mấy, nhưng từng tầng từng tầng chồng lên nhau, có hơi giống váy bánh ngọt, đẹp mắt nhưng không thực dụng, nếu như chiếc váy này tự bản thân Quý Bằng mua thì có thể hiểu được.
Dù sao cậu bé chỉ muốn mua cho Lý Hiểu Đồng cái đẹp, không nghĩ tới những chuyện khác.
Lý Trình Trình vừa cười vừa nói: "Cực kỳ đẹp luôn, giống như tiên nữ nhỏ đứng múa trên hoa đào, hồng hồng một mảng."
Dì giúp việc vừa nấu cơm tối xong, bưng thức ăn đến cái bàn dưới tàng cây dâu, sau đó gọi mọi người qua ăn cơm, Lý Trình Trình nói với Quý Khiết: "Quý Khiết, tối nay chị với em còn có cả Hiểu Đồng ngủ với nhau! Đại Sơn, Quý Bằng trông Bạch Thiều Quang ngủ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chị tới ký túc của Trình Nhã ở, chị đã nói trước với Trình Nhã rồi." Quý Khiết nói, cô ấy cũng không thể không biết xấu hổ tách Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ra được, nếu không chắc chắn trong lòng Bạch Đại Sơn sẽ oán giận cô ấy.
"Đến chỗ Trình Nhã cũng được." Lý Trình Trình gật đầu.
Quý Khiết và Trình Nhã là chị em họ, hơn nữa cũng sinh cùng năm, nhà họ Quý và nhà họ Trình không cách xa nhau, có thể nói hai người họ cùng nhau trưởng thành, ở cùng nhau sẽ có chủ đề để nói hơn.
Mà chị em ruột của mình có quan hệ với người khác tốt hơn, hỏi Lý Trình Trình có ghen không, cô không thèm ghen đâu, thực ra bất kể là nhà họ Trình hay nhà họ Quý, cô cũng không có cảm tình sâu sắc gì cho cam, một năm gặp một, hai lần thì tình cảm ở đâu ra.
Không có tình cảm thực sự không thể trách cô được, muốn trách thì phải trách người xấu lúc trước làm khó dễ.
"Vậy cơm nước xong, chúng ta qua đó đi." Lý Trình Trình vừa cười vừa nói.
Quý Khiết gật đầu: "Được, làm phiền hai người rồi."
"Phiền gì chứ? Cứ xem như đi tản bộ, ăn cơm xong đi một vòng, sống đến chín mươi chín tuổi luôn." Bệnh viện nhà họ Quý ở thôn An Cư, cách nhà họ không xa, đi đi về về một chuyến, hôm nay cũng đi bộ đủ rồi.
Cơm tối xong xuôi, chuyện trong nhà giao cho người giúp việc làm, họ cùng nhau tới bệnh viện, Lý Hiểu Đồng và Quý Bằng chạy trước vui vẻ nô đùa, Bạch Đại Sơn bế Bạch Thiều Quang đi theo sau Lý Trình Trình.
Ánh chiều tà chiếu vào người mình yêu, Bạch Đại Sơn cảm thấy cuộc đời đủ trọn vẹn rồi, từ sau khi gặp được cô, anh trải nghiệm được sự tốt đẹp và hạnh phúc thực sự của thế giới, sau này anh sẽ tiếp tục cố gắng để người nhà có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bệnh viện đã hết giờ làm việc, hai phần ba bác sĩ với điều dưỡng đều đã tan làm, chỉ còn một phần ba nhân viên đang ở bệnh viện tăng ca.
Mọi người trực tiếp đi tới ký túc xá bệnh viện, khu ký túc bệnh viện là tòa nhà cao ba tầng, một tòa ký túc nam, một tòa ký túc nữ, mỗi tầng có mười mười phòng đơn, vì thế tổng cộng là sáu mươi phòng đơn.
Có hai tòa nhà khác là phòng cho vợ chồng, một tầng có bốn phòng, nếu như có người kết hôn sinh con thì có thể xin ở phòng hai tư giờ.
Dù cho phòng vợ chồng hay phòng đơn thì đều miễn phí cả, Trình Tuyết Dương không thu tiền thuê phòng, không giống như những đơn vị bên ngoài, mỗi tháng phải giao mấy đồng tiền phòng.
Quý Khiết liên lạc với Trình Nhã từ trước, biết được số phòng ký túc của Trình Nhã rồi, vì thế cô ấy trực tiếp dẫn mọi người qua gõ cửa, Trình Nhã nghe thấy tiếng thì ra mở cửa, nhìn Quý Khiết và mọi người đứng ngoài, cô ấy hờ hững nói: "Đến rồi đấy à?"
Trình Nhã vẫn luôn là người lạnh nhạt như thế, từ lần đầu tiên Lý Trình Trình gặp mặt cô ấy, cô ấy đã có dáng vẻ vậy rồi.
Quý Khiết gật đầu: "Đến rồi, vừa ăn tối chỗ Trình Trình xong."
Trình Nhã nói với mọi người: "Mọi người có muốn vào ngồi chút không?"
"Thôi, chúng tôi về trước, tối rồi hai người nghỉ ngơi cho sớm đi!" Lý Trình Trình từ chối đề nghị của Trình Nhã, họ nhiều người thế này, ký túc của Trình Nhã không chứa được đông người, vì thế họ không chen chúc vào trong nữa.
"Quý Bằng, em không ở cùng bọn chị, em phải nghe lời chị Trình Trình đấy, biết chưa hả? Nếu không mọi người phải trông đến ba đứa trẻ, chắc chắn sẽ rất mệt." Quý Khiết dặn dò.
Quý Bằng gật đầu: "Em biết rồi ạ, em sẽ giúp chị Trình Trình trông cháu trai."
Sau đó Lý Trình Trình dẫn Quý Bằng và Lý Hiểu Đồng quay người trở về, Trình Nhã dẫn Quý Khiết đi tắm rửa, tắm xong, hai người mang theo mái tóc ướt sũng, bưng đồ vệ sinh cá nhân về ký túc.
Quý Khiết cảm thán: "Điều kiện bên này tốt thật đấy, có phòng tắm lớn như thế, còn có cả vòi hoa sen, mùa đông ngâm mình trong cái ao lớn đằng kia, thoải mái biết mấy!"
Trình Nhã nói: "Còn không phải bà dì ba giỏi sao! Nếu là người khác, làm sao có thể nghĩ tới chuyện ấy? Chị cảm thấy chị đến đây để hưởng thụ cuộc sống chứ không phải làm việc."
Đương nhiên bệnh viện nhà họ Quý ở thôn An Cư có phúc lợi, đãi ngộ tốt, yêu cầu cũng rất cao, thi cử cực nghiêm khắc, dù sao thì cũng là bệnh viện, mạng người không thể qua loa, vì thế không ai dám lơ là.
"Điều dưỡng Trình." Lúc này phía trước có một bác sĩ nam bưng đồ dùng vệ sinh đến, rõ ràng người này cũng tới tắm rửa.
Trình Nhã mỉm cười gật đầu: "Bác sĩ Lôi, chào anh."
Lôi Minh chú ý tới Quý Khiết bên cạnh Trình Nhã, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, anh ấy vội hỏi: "Điều dưỡng Trình, hình như trước đó tôi chưa nhìn thấy nữ đồng chí bên cạnh cô bao giờ, chắc cô ấy không phải người của bệnh viện chúng ta phải không?"