Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 362

Cũng không biết đây có phải duyên phận giữa Lôi Minh và Trình Nhã không.

Sau này nghĩ tới Trình Nhã ở bệnh viện làm việc, một ngày không biết gặp phải Lôi Minh bao nhiêu lần, đây nào có tính là duyên phận gì!

"Quý Khiết, em cười gì thế?" Trình Nhã bóc trứng gà luộc, vừa ăn vừa thắc mắc.

Quý Khiết cười: "Bác sĩ Lôi tới rồi kìa."

Trình Nhã ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy Lôi Minh bưng đồ ăn sáng qua bên này, Lôi Minh dịu giọng hỏi: "Điều dưỡng Trình, Tiểu Khiết, tôi có thể ngồi cạnh hai người không?"

Trình Nhã gật đầu: "Anh ngồi đi!"

Hơn nữa cái bàn này của nhà ăn, ai cũng có thể ngồi, cũng chẳng phải chỉ có một mình cô ấy mới được ngồi.

Lôi Minh chọn ngồi cạnh Quý Khiết, đối diện Trình Nhã, càng khiến cho Quý Khiết kiên trì cho rằng Lôi Minh thực sự thích Trình Nhã, nếu không sao lại ngồi đối diện Trình Nhã chứ? Đây chẳng phải là lúc nào cũng muốn nhìn thấy cô ấy sao?

Lôi Minh quay đầu nhìn Quý Khiết: "Tiểu Khiết, bữa sáng cô chỉ ăn có chút ít vậy đủ không?"

Quý Khiết không ngờ Lôi Minh lại hỏi mình trước, nghĩ tới chắc là anh ấy ngại hỏi Trình Nhã, cô ấy thích thú nhìn Trình Nhã rồi nói: "Tôi chỉ ăn được bằng này, lấy nhiều ăn không hết thì phí lắm, hơn nữa lát nữa tôi còn đến nhà họ hàng chơi, nếu đói, tôi có thể ăn thêm hoa quả."

"Tiểu Khiết cũng tới bệnh viện làm việc sao?" Lôi Minh hiếu kỳ hỏi.

Quý Khiết lắc đầu: "Không phải, tôi làm việc ở tòa bách hóa, tôi làm kế toán."

Thực ra cô ấy làm kế toán cho chuỗi doanh nghiệp nào đó của nhà họ Quý, dù sao thì giao sổ sách cho người khác cũng không yên tâm, chỉ có điều Quý Khiết không muốn nói chuyện này cho người ngoài biết! Tối qua lúc Trình Nhã giới thiệu cô ấy cũng không nói cô ấy là người nhà họ Quý, cô ấy càng không thể tiết lộ ra ngoài được.

Dù cho người ta đoán được, cô ấy cứ không thừa nhận chẳng phải là được rồi sao!

"Tiểu Khiết, không ngờ tới cô lại giỏi thế, vậy mà lại làm kế toán, như tôi đây không biết tính toán, một đống sổ sách chỉ xem thôi cũng đầu váng mắt hoa." Lôi Minh ngại ngùng nói.

"Bác sĩ Lôi mới thực sự tài giỏi, chỉ cần bắt mạch thôi, vài phút sau là có thể nói ra vấn đề tồn tại trong cơ thể người ta rồi." Quý Khiết cười nói.

Tính toán thực sự rất đơn giản, chỉ cần có người dạy là sẽ nhanh chóng học được, nhưng trung y thì chưa chắc, người không có thiên phú, kể cả gặm sạch kiến thức trong sách vở cũng chẳng thể làm bác sĩ trung y được, bởi vì bác sĩ trung y quan trọng là thực chiến, là y thuật chứ không phải lý thuyết trên giấy.

Nghĩ tới đây, Quý Khiết cười duyên: "Không biết bác sĩ Lôi có thể bắt mạch giúp tôi không? Hay là tôi phải xếp số của bác sĩ?"

"Không cần, cô đưa tay ra đây, tôi xem giúp cô." Lôi Minh nói.

Quý Khiết vội đưa cổ tay mảnh dẻ, trắng nõn ra, Lôi Minh đặt ngón tay lên cổ tay cô ấy, một lát sau, sắc mặt không tốt lắm, Trình Nhã lo lắng hỏi: "Bác sĩ Lôi, em họ tôi không có vấn đề gì đấy chứ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bây giờ sắp đến giờ làm việc rồi, tôi phải nhanh chóng qua đó, đợi đến lúc tôi tan làm rồi lại xem lại nhé? Chắc là tạm thời cô sẽ không đi ngay phải không?" Lôi Minh hỏi.

 

 

Quý Khiết gật đầu: "Tôi sẽ ở lại đây mấy ngày."

"Vậy tối nay tan làm, để chị họ cô dắt cô tới ký túc của tôi, hoặc là tôi tới ký túc của chị họ cô tìm hai người." Lôi Minh nói rồi bưng bát đũa trống không rời đi.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Quý Khiết, Trình Nhã vỗ mu bàn tay cô ấy: "Tiểu Khiết, em đừng nghĩ nhiều, bác sĩ Lôi không sốt ruột chứng tỏ không có vấn đề gì to tát, nếu như là chuyện lớn, chắc chắn anh ấy sẽ nói với em."

Quý Khiết gật đầu.

Trình Nhã đi làm, một mình Quý Khiết về nhà Lý Trình Trình, trước cửa nhà Lý Trình Trình có một hàng dài người đang xếp hàng, mọi người dùng rổ hoặc túi để đựng rau, đứng đó đợi cân đo.

"Trình Trình, bây giờ chị qua đây có làm phiền mọi người không?" Đến trước mặt Lý Trình Trình, Quý Khiết ngại ngùng hỏi.

"Không đâu, chị xem em đang làm gì nào? Em chẳng phải làm gì cả, mọi chuyện có người lo hết rồi, không cần đến em." Lý Trình Trình đi vào bếp, lấy hai quả xoài với một quả dưa hami ra, rửa sạch vỏ một lần, sau đó đặt trên thớt, dùng d.a.o chuyên gọt hoa quả cắt gọt xoài với dưa, cắt xong, cô bưng ra phòng khách: "Quý Khiết, chị qua đây ăn hoa quả này, bây giờ bọn em buôn bán hoa quả, quả gì cũng có cả, đương nhiên trừ những loại khó bảo quản ra, những thứ khác gần như đều có đủ, nếu chị muốn ăn thì cứ bảo em, em lấy cho chị."

"Cảm ơn." Quý Khiết lấy nĩa xâm một miếng xoài, đưa vào trong miệng, vừa mềm, vừa ngọt, vừa thơm, sau đó cô ấy lại lấy một miếng dưa hami, vừa ngọt vừa giòn: "Hai thứ này đều rất ngon."

"Xoài được chuyển từ phía nam bằng xe lửa, dưa hami là nhân viên của em tới Hami chuyển về, bây giờ nhân viên của em đi khắp trời nam đất bắc tìm những thứ ngon có thể vận chuyển về cho em, sau này chị muốn gì, cần gì thì cứ nói với em, em tìm giúp chị, đúng rồi, chỗ em còn có thứ chị chưa ăn bao giờ, chị đợi em chút!" Nhớ tới gì đó, Lý Trình Trình hớt hải đứng dậy về phòng, sau đó lấy ra quả sầu riêng hơi nứt vỏ trong sơn động ra.

Cô đặt sầu riêng lên bàn phòng khách, tách sầu riêng, lấy thịt quả ra rồi đặt trong đĩa: "Quý Khiết, chị nếm thử cái này xem, mùi vị vừa mềm dẻo, thơm ngọt, ăn giống như ăn đậu hũ ý."

Lý Trình Trình muốn nói giống " kem " nhưng cô không biết mọi người đã từng ăn kem chưa, cũng không biết vị kem thời này có giống đời sau không, thế nên cô đổi cách nói khác.

Quý Khiết đưa tay về phía thịt sầu riêng nhưng không biết phải cầm thịt sầu thế nào, thế là cô ấy ngẩng đầu nhìn Lý Trình Trình, Lý Trình Trình nói: "Cứ cầm lên là được, sau đó dùng tay khác giữ, quả chín hơi quá nên dễ bị rớt."

Quý Khiết nghe Lý Trình Trình nói xong thì cẩn thận cầm thịt sầu riêng căng mọng lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, thịt sầu mềm mướt béo ngậy, vừa vào miệng đã tan, sau đó còn có mùi xông lên đầu, có điều đợi quen rồi lại thấy rất ngon.

"Sao hả?" Lý Trình Trình hỏi.

Quý Khiết gật đầu: "Ngon lắm."

"Nếu ngon thì sau này mang một ít về nhé, để mọi người nếm thử, nếu muốn ăn nữa thì có thể mua tại chỗ đó luôn." Lý Trình Trình nói.

"Cảm ơn em." Quý Khiết vừa ăn vừa nói.

"Sầu riêng ăn nhiều dễ bị nóng, một lần ăn nhiều nhất hai miếng là được rồi, đừng ăn quá nhiều." Lý Trình Trình nhắc nhở.

"Quý Bằng đâu?" Quý Khiết thấy Quý Bằng mãi chưa xuất hiện thì hỏi.

"Quý Bằng với Hiểu Đồng tới thư viện chơi rồi, bây giờ trong thư viện có nhiều thứ, chơi vui lắm, có lớp học thu phí, cũng có lớp học miễn phí cho mọi người chọn, bây giờ đám trẻ đều thích đến đó."

Sau khi xây thư viện, Lý Trình Trình thiết kế rất nhiều khóa học trong đó, không chỉ trẻ con thôn An Cư thích mà đến cả trẻ con thôn lân cận cũng muốn đến đó.

 
Bình Luận (0)
Comment