Những chuyện thế này không phải là kiếp trước chưa từng xảy ra, có những người ở nhờ nhà người khác lâu ngày thì coi đó cứ như nhà của mình.
Khi tiếng pháo bên ngoài vang lên, Lý Trình Trình biết cô dâu sắp đến rồi. Lương Dư Âm ở trong một khách sạn ở thành phố Thượng Hoà, tốc độ đón dâu cũng nhanh nên chẳng mấy chốc mà đoàn rước dâu đã đến nơi. Vì hợp viện rất dài nên dù đang ở ngay bên cạnh nhưng tiếng pháo nổ cũng không to lắm, Bạch Thiều Quang không hề sợ mà ngược lại còn hứng thú vô cùng.
Lý Trình Trình bế Bạch Thiều Quang đi ra cửa, thấy một hàng xe ô tô đậu bên ngoài cửa nhà họ Quý. Ở thời đại này mà tổ chức một đám cưới linh đình như vậy thật là hiếm thấy, mà ngay cả sau này thì người bình thường kết hôn cũng không linh đình đến mức đó, nhiều người đến mấy thì cũng chỉ có vài chiếc xe ô tô thôi.
Điều đó chứng tỏ nhà họ Quý rất giàu có, nên mới có thể huy động nhiều xe ô tô đến đây như vậy.
Về phía gia đình Thẩm Thính Vân, thấy nhà họ Quý tổ chức một đám cưới hoành tráng như vậy chỉ để cưới một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường và không chịu lấy con gái nhà họ thì tức giận vô cùng. Điều quan trọng nhất là Thẩm Thính Vân đã mất tích, tìm khắp nơi đều không thấy, sống không thấy người c.h.ế.t không thấy xác mà nhà họ Quý lại dám ở đây gióng trống khua chiêng cưới vợ, như vậy còn chưa đủ khiến nhà họ tức giận sao?
Họ tin chắc việc Thẩm Thính Vân mất tích là do Quý Vinh giở trò nhưng họ không có bằng chứng.
Quý Vinh và Lương Dư Âm xuống xe rồi vào nhà hành lễ. Lý Trình Trình đi đến bên cạnh Lăng Nhược Tuyết rồi nhỏ giọng hỏi: "Nhược Tuyết, cậu thấy nhà họ Quý thế nào? Đủ lớn không?"
Vì quan hệ của họ rất tốt nên Lý Trình Trình muốn nhắc nhở Lăng Nhược Tuyết về chuyện mua nhà, nếu không với đồng lương ít ỏi này của Lăng Nhược Tuyết thì sau này ngay cả bản thân mình cũng sẽ không nuôi nổi. Dù sao thì mỗi năm giá cả ngày một cao nhưng tốc độ tăng lương thì quá chậm.
Lăng Nhược Tuyết gật đầu: "Nhiều phòng, sân bên trong cũng rộng, chắc là cũng không ít tiền đâu."
"Giờ mua chắc vẫn được, càng để về sau giá càng đắt. Nếu cậu dư dả tiền, dù gì cũng để vậy không làm gì thì chi bằng đến thành phố mua vài căn nhà, sau này ba mẹ cậu một căn, con cái cậu một căn, vợ chồng cậu một căn, còn lại thì cho thuê hoặc lúc nào thiếu tiền thì bán đi. Mua nhà thực sự là một khoản đầu tư tốt đấy." Ít nhất thì trong ba mươi năm tới, bất động sản sẽ là một khoản đầu tư rất hời. Dù giá thành có xuống dốc thì cũng sẽ có được một khoản lãi mà không hề lo bị lỗ.
Vì hiện tại họ đang mua nhà với giá cực thấp, vài chục năm nữa dù giá nhà có giảm mạnh thì cũng không thể giảm xuống giá như hiện tại được.
Lăng Nhược Tuyết gật đầu trông đầy đăm chiêu.
Nhà chú hai Trình Minh Thiện có ba người con.
Con cả Trình Minh Châu có ba đứa con, đứa lớn nhất là Trình Thuỵ năm nay hai mươi tư tuổi, con thứ là Trình Nhàn năm nay hai mươi hai, đứa cuối cùng là Trình Quân năm nay hai mươi tuổi.
Cậu thứ hai là Trình Minh Tráng có hai đứa con gái, cô cả là Trình Huyên năm nay hai mươi hai tuổi, cô thứ tên Trình Nhan năm nay mười chín tuổi.
Cô ba là Trình Minh Hà, sau khi lấy chồng thì sinh được hai cô con gái, cô cả là Du Thanh Liên năm nay hai mươi mốt tuổi, cô thứ là Du Thanh Hà năm nay mười tám tuổi.
Nhà dì tư Trình Tuyết Ngưng có tổng cộng mười một đứa cháu, nhà dì năm cũng có đến bốn, năm đứa.
Tất cả đều đến tuổi đi học đi làm nhưng đều chưa có người yêu.
Bây giờ Quý Vinh kết hôn rồi, từ giờ sẽ đến lượt con cháu trong nhà lần lượt dựng vợ gả chồng, Lý Trình Trình không biết sau này mình phải tham dự bao nhiêu đám cưới, tốn bao nhiêu tiền mừng nữa, ai bảo cô kết hôn rồi làm gì?
Nếu cô chưa kết hôn thì tiền mừng sẽ do ba mẹ chu cấp nhưng bây giờ cô đã kết hôn, có gia đình riêng của mình rồi nên phải tự chuẩn bị tiền mừng cưới.
Mà lúc cô kết hôn, tất cả mọi người đều không biết đến sự tồn tại của cô, mà cô cũng không biết đến sự tồn tại của người khác. Lúc cô có con, hầu hết những người cùng tuổi với cô thì lại chưa lập gia đình nên dĩ nhiên không cần chuẩn bị quà mừng đầy tháng, thế nên dù có suy đi tính lại thế nào thì cũng là Lý Trình Trình bị thiệt.
Vả lại sau khi kết hôn, mỗi cặp vợ chồng sẽ sinh con và tổ chức tiệc cho đứa bé, cứ một buổi tiệc Lý Trình Trình lại phải mừng quà một lần. Nếu mỗi cặp vợ chồng sinh nhiều hơn một đứa thì sao? Cẩn thận suy tính thì dường như có một con số dài dằng dẵng đang chờ đợi cô nên cô càng phải ra sức kiếm nhiều tiền hơn mới được.
Đột nhiên Lý Trình Trình có cảm giác mình vô cùng thiệt thòi và sắp phải tiêu hết số tiền mà bản thân đã kiếm được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đôi vợ chồng mới cưới chào hỏi, làm quen với tất cả thành viên trong gia đình, nhận phong bao mừng cưới đỏ tươi của mọi người rồi cả đoàn đến khách sạn tổ chức tiệc ăn trưa. Nhà họ Quý đã đặt bàn ở khách sạn lớn nhất, tốt nhất ở thành phố Thượng Hoà. Khách sạn đó cách chỗ này hơi xa nên chỉ có thể đưa đàng gái đến trước, sau đó quay lại đón đàng trai sau.
Nhà gái đã nuôi dạy cô dâu khôn lớn, trở thành một cô gái tốt như ngày hôm nay nên chắc chắn phải chăm sóc thật tốt người nhà của cô dâu, như vậy cũng khiến người nhà cô dâu yên tâm hơn.
Đôi vợ chồng mới cưới đến khách sạn trước, chờ khi tất cả khách khứa đến đông đủ thì người chủ trì buổi lễ mới bắt đầu điều hành hôn lễ cưới, sau đó đến tiệc trưa. Rất nhiều khách khứa chưa ăn sáng nên tiệc trưa được bắt đầu từ rất sớm.
Lý Hiểu Đồng đi theo Quý Bằng, còn Bạch Thiều Quang thì được mọi người tranh nhau bế nên Lý Trình Trình rất thảnh thơi ngồi ăn tiệc cưới.
Đây là tiệc cưới của nhà họ Quý đó, lại còn tổ chức ở khách sạn tốt nhất thành phố, đồ ăn có thể không ngon được hay sao?
Tháng mười là mùa cua béo và ngon nhất, Lý Trình Trình gắp một con cua đặt lên cái đĩa nhỏ trước mặt mình rồi dùng tay bóc vỏ. Cô định bảo Bạch Đại Sơn làm theo mình, ai ngờ lại thấy khuôn mặt không vui của Bạch Đại Sơn.
Lý Trình Trình thoáng ngạc nhiên rồi hỏi bằng giọng khó hiểu: "Anh sao thế? Hôm nay là ngày vui của Quý Vinh, chắc không có ai lại đi chọc giận anh vào ngày này đâu đúng không?"
Bạch Đại Sơn kéo bàn tay trái của Lý Trình Trình đặt vào lòng bàn tay mình: "Anh chưa bao giờ nghĩ một hôn lễ lại có thể được tổ chức với quy mô như thế này, nghĩ đến đám cưới của chúng mình mấy năm trước, tồi tàn đến mức không có gì cả. Vợ à, trước đây anh đối xử với em tệ quá, bây giờ trong nhà có tiền có của rồi, chúng mình tổ chức đám cưới lại một lần nữa đi em."
Hôm nay tận mắt chứng kiến đám cưới xa hoa như thế này rồi lại nghĩ đến đám cưới của chính mình, Bạch Đại Sơn cảm thấy vô cùng áy náy.
Lý Trình Trình cười bất đắc dĩ: "Sau này mọi người ngày càng giàu có, đám cưới sẽ ngày càng xa hoa và tráng lệ hơn, chẳng nhẽ đến lúc đó chúng mình cũng lại tổ chức thêm lần nữa à? Vậy thì đầu óc chúng mình có vấn đề mất rồi. Với cả em cũng không quan tâm đến chuyện này lắm, chỉ cần anh luôn luôn ủng hộ em như bây giờ là được rồi."
Có rất nhiều người đàn ông sợ bị vợ vượt mặt, sợ mình kém cạnh hơn vợ nên sẽ không đồng tình với việc để vợ mình theo đuổi sự nghiệp riêng, dù có cưới được một cô gái xuất sắc đến đâu thì cũng sẽ nhốt ở nhà, để vợ sinh con, làm việc nhà suốt đời, biến vợ thành kiểu người mà mình ghét rồi lại ra ngoài tìm ong bắt bướm.
Loại người như thế chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, không biết thế nào là sự tôn trọng tối thiểu giữa hai vợ chồng.
Nhưng Bạch Đại Sơn thì không như thế. Anh luôn ủng hộ Lý Trình Trình trong tất cả mọi chuyện, giúp cô ngày càng thăng tiến mà không hề quan tâm đến cái gọi là địa vị trong gia đình hay danh tiếng bên ngoài.
"Vợ không thấy nuối tiếc chút nào thật sao?" Bạch Đại Sơn hỏi.