Tích lũy được mấy ngày, Lý Trình Trình cũng gom được không ít lươn trắng, khả năng sống của loài sinh trưởng tự nhiên rất mạnh, không dễ chết, Lý Trình Trình bèn hỏi mấy người có quan hệ tốt, hỏi bọn họ có muốn nuôi lươn trắng không, sau này chỗ cô sẽ thu mua hai đồng một cân.
Mọi người đều đồng ý nuôi, rồi mua giống lươn trắng từ chỗ Lý Trình Trình về, bởi vì không phân biệt đực cái nên một nhà mua hai mươi con, mua cũng gần hết lươn trắng trong tay Lý Trình Trình.
Nhưng mà nhà Hoàng Tú Lan vẫn còn cung cấp cho cô nữa nên cô cũng không cần lo lắng.
Trong một khu rừng rậm rạp u tối, Bạch Lâm Sơn cầm thức ăn mới nhận được, đi xuống dưới một gốc cây lớn, mệt mỏi ngồi xuống chiếu, dựa vào thân cây, bắt đầu ăn, khi cậu ta nhìn thấy hàng chữ "nhà máy chế biến thực phẩm kho Sơn Trình" trên bao bì, bỗng chốc kích động không thôi: "Đây là sản phẩm của xưởng chị dâu tôi, mùi vị rất ngon, mọi người mau ăn thử đi!"
"Chị dâu cậu là quản đốc sao?" Đồng nghiệp của Bạch Lâm Sơn lại gần, tò mò hỏi, sau đó mở bao bọc món phá lấu ra, nếm thử một miếng sau đó liên tục gật đầu: "Đúng là ăn ngon đấy, có mùi vị cơm nhà."
"Đúng, chị dâu tôi là quản đốc, nhà máy chế biến là do một mình chị dâu tôi làm nên." Nói đến đây, vẻ mặt Bạch Lâm Sơn đầy kiêu ngạo nói.
Chị dâu cậu ta lợi hại thật, trên đời này sao có thể tìm được nữ đồng chí nào lợi hại như chị dâu cậu ta được chứ?
Vận may anh trai cậu ta đúng là không tệ, nữ đồng chí xuất sắc như vậy mà anh cũng có thể gặp được.
Lúc này, một vị lãnh đạo đi đến, Bạch Lâm Sơn và mấy đồng nghiệp vội đứng dậy: "Chào lãnh đạo."
"Mọi người vất vả rồi." Lãnh đạo nói, sau đó nói với Bạch Lâm Sơn: "Vật tư này đúng là của chị dâu cậu gửi đến tặng, chị dâu cậu đã tặng cả chục nghìn cân đồ đạc, đều chia đều cho mấy vùng bên này hết rồi, đủ để mọi người chống đỡ một thời gian."
Đồng nghiệp của Bạch Lâm Sơn lại hỏi tiếp: "Lâm Sơn, sao chị dâu cậu lợi hại vậy? Cô ấy lập nghiệp thế nào vậy? Có thể chia sẻ cho chúng tôi được không? Nếu có cơ hội về nhà, tôi cũng bảo người trong nhà đến học."
"Tôi cũng không rõ lắm, dù sao trước kia tôi rời nhà bảy năm mới về, lúc tôi về thì bọn họ sắp kết hôn rồi, chị dâu tôi lúc trước ở nhà cũng sống rất cực khổ, làm rất nhiều việc nhưng ăn rất ít, thậm chí còn không ăn cơm, tự mình ra ngoài tìm đồ ăn, lúc tôi mới gặp chị ấy, chị ấy còn rất gầy, trông chẳng khỏe mạnh gì cả, sau này anh cả tôi bỏ ra sính lễ ba trăm đồng, yêu cầu chị ấy cắt đứt quan hệ với người nhà chị ấy, như vậy mới khiến chị ấy mới thoát khỏi được bể khổ. Sau đó chị ấy bắt đầu kiếm tiền, với sự cố gắng của chị ấy mới gây dựng sự nghiệp lớn được như vậy." Nói đến quá khứ của Lý Trình Trình, Bạch Lâm Sơn vô cùng đau lòng.
Cuộc sống trước kia của cô thực sự quá khổ, mà Bạch San San so với Lý Trình Trình thì quả thực một trời một vực.
"Nếu chị dâu cậu thông minh như vậy, sao trước kia cô ấy không đi kiếm tiền vậy?" Đồng nghiệp hiếu kỳ hỏi.
"Mấy anh nghĩ trước khi chị ấy gả đi đã bắt đầu kiếm tiền, để người nhà chị ấy nhìn thấy chị ấy là cái cây hái ra tiền thì sau này chị ấy có thể có được tự do hay không? Tôi nghĩ có lẽ chị ấy đợi ngày thoát khỏi gia đình đó, rồi mới bắt đầu kiếm tiền, nếu không chị ấy kiếm được bao nhiêu tiền cũng không thể là của mình, có lẽ chị ấy căn bản không có cơ hội kiếm tiền..."
"Nói nãy giờ vẫn không nói đến trọng điểm, rốt cuộc cô ấy kiếm tiền thế nào vậy?" Đồng nghiệp hỏi tới cùng, anh ta thực sự muốn để người nhà học hỏi.
"Cái này sao tôi biết được chứ, tôi cũng không về nhà, cho dù có về cũng không ở được mấy ngày, hơn nữa còn ở riêng với bọn họ, tôi cũng không biết mấy chuyện đó, nhưng tôi biết, chị ấy nhất định là dựa vào hai bàn tay trắng của mình mà khởi nghiệp, bởi vì anh trai tôi căn bản không có tiền giúp chị ấy làm mấy chuyện này."
Bạch Lâm Sơn mở bao bì trứng kho ra, lấy một phần trứng kho ra, sau đó bỏ vào miệng cắn một miếng.
Tinh tế mịn mướt, mằn mặn vừa miệng, ăn mềm dai, mùi vị thơm nồng.
Vừa mở túi ra, mọi người xung quanh đều ngửi thấy mùi vị khiến bọn họ chảy cả nước miếng, vì thế ai ai cũng đi tìm trứng kho, ăn trứng kho trước rồi mấy thứ khác ăn sau.
Trước kia có một lần, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dùng một bộ lòng gà rừng, ở gần tảng đá giặt đồ bắt được một thùng cá nhỏ mà chẳng mất bao nhiêu thời gian, mấy con cá nhỏ sống tự nhiên này nhiều vô vàn, mà cũng không to, trước sau chỉ lớn cỡ chừng đó mà thôi.
Lý Trình Trình nhớ đến đời trước mình từng ăn món ăn vặt cá khô cay, định sau này cũng sẽ định hướng nhà máy chế biến thực phẩm sản xuất mấy món ăn vặt như cá khô cay tê, cá khô cay thơm, vì thế lúc mọi người đến xếp hàng bán, Lý Trình Trình cũng nói bây giờ cô cần cá cơm, cô cần cá cơm đã xử lý và rửa sạch sẽ, như vậy khi nhận hàng cô chỉ cần rửa lại hai lần là có thể bỏ lên nia phơi.
Loại cá cơm này không thể kho trực tiếp, chỉ có thể phơi khô rồi tiến hành gia công, làm như vậy thì cá cơm thành phẩm khi ăn sẽ xốp giòn hơn, xương cũng được tẩm nên có thể ăn hết.
Trong lúc Lý Trình Trình đi học, Bạch Đại Sơn hỗ trợ chuyện thu mua trong nhà, có cá cơm, Bạch Đại Sơn mau chóng rửa sạch, sau đó trải lên nia để phơi khô, nếu Lý Trình Trình ở nhà thì có thể giao cho Lý Trình Trình, nhưng Lý Trình Trình phải đi học nên anh chỉ có thể tự làm thôi.
Trong thôn người bắt cá ngày càng nhiều, lại thêm cá cơm ở sông nhiều vô vàn, vì thế mỗi ngày nhà Lý Trình Trình đều có thể thu hoạch được rất nhiều cá cơm, số lượng cá cơm ngày càng nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng Lý Trình Trình không định gia tăng sản phẩm mới sớm như vậy, năm nay đã tăng thêm rồi, cá cơm khô cứ để đến năm sau vậy!
Nửa cuối năm sau phải học đại học rồi, đến lúc đó không có nhiều thời gian trông coi chuyện nhà máy nữa, chỉ có thể tạo thêm mấy loại sản phẩm mới, giữ chân khách quen, để nhà máy thực phẩm tiếp tục phát triển.
Cuối tháng rồi, Lương Dư Âm cũng chuẩn bị điều đến làm việc tại bệnh viện huyện Môn Thông, mấy hôm nay vẫn đang tiến hành bàn giao công việc, nghĩ đến sắp tới có thể gặp gỡ Quý Vinh thường xuyên, Lương Dư Âm lại càng kích động không thôi.
Mấy cô gái khoa bọn họ biết Lương Dư Âm gả vào nhà họ Quý hào môn thế gia ở thành phố Thượng Hòa, trong lòng đương nhiên đều hâm mộ, ai ai cũng khuyên Lương Dư Âm ở nhà nghỉ ngơi làm phu nhân hào môn là được, hà tất phải ra ngoài cực khổ như vậy làm gì?
Tiền lương một tháng còn không nhiều bằng tiền người ta kiếm được một phút.
Mỗi lúc thế này, Lương Dư Âm chỉ cười nhạt, không nói gì, tuy tiền lương không cao, nhưng cô ấy không muốn từ bỏ công việc, có công việc thì cô ấy mới có cảm giác an toàn hơn nữa cô ấy cũng không muốn ở nhà làm thiếu phụ luống tuổi bị Quý Vinh ruồng bỏ.
Chủ yếu là bản thân cô ấy muốn cố gắng xứng với Quý Vinh, nếu cô ấy bỏ việc, làm vợ nội trợ ở nhà, chăm sóc đời sống cho Quý Vinh, vậy chẳng phải là thành giúp việc rồi hay sao?
Bởi vì ở nhà họ Quý, mấy chuyện này đều đã có dì giúp việc làm rồi.